“Ta nói lần này coi như không tính, người ta cũng là bị thương. Từ nay
về sau, không cho ngươi tùy tiện ôm người khác…”
Thanh Lang nhướn mày nhìn Yến Kỳ, hóa ra đây là nguyên nhân khiến
tên gia hỏa này hơn nửa đêm không ngủ, chạy đến đây ăn giấm chua.
“Vậy sau này nếu còn có người bị thương thì sao? Cũng không cho
phép ta ôm?”
Yến Kỳ vẻ mặt khó xử, nhíu mày nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Ngón tay Thanh Lang trên khuôn mặt nhẵn mịn bày ra trước mắt véo
véo vài cái: “Tiểu đông tây, lại ăn bậy giấm chua. Bổn giáo chủ sức quyến
rũ vô biên, ngươi nếm chưa đủ sao?”
Yến Kỳ vẻ mặt đau khổ, ngẩng đầu nhìn Thanh Lang, không mở miệng
nhưng lại dùng vẻ mặt ủy khuất mà lên án.
Thanh Lang vốn đang muốn tiếp tục khi dễ một chút, nhưng nhìn thấy
bộ dạng này y sao nỡ, vội vàng một tay ôm lấy người vào lòng, dụ dỗ nói:
“Được rồi được rồi, không chịu được trêu chọc mà. Hơn nữa, bổn giáo chủ
lại là người không có định lực như vậy sao?”
“Đúng.” Yến Kỳ yếu ớt nói, cuối cùng còn nhấn mạnh, “Ngươi đúng là
như vậy.”
Thanh Lang nghẹn lời, Yến Kỳ xem ra không biết rốt cuộc có mấy phần
thật sự ủy khuất. Nghĩ lại, y ở trong mắt Yến Kỳ tựa hồ không có định lực
chút nào, chẳng trách người ta lại kết luận như vậy.
“Hảo hảo, lời ngươi nói chính là sự thật. Trở về để cho ngươi thử một
lần ‘định lực’ của bổn giáo chủ!” Thanh Lang nắm lấy Yến Kỳ đang một
tay chống nạnh, tư thế đại vương sơn dã hầm hừ nói. Hai người dọc theo
đường mòn chậm rãi trở về viện tử.