DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1627

Thanh âm vừa rồi có lẽ là do hắn dùng Ảnh Nhẫn ma sát lên vách động

tạo thành. Đúng như dự đoán, Trình Tuyết Tường thở phì phò, đau lòng ôm
lấy Ảnh Nhẫn, giơ lên phía ánh sáng yếu ớt trong động xem xét.

Cao Phóng tựa vào vách động nghỉ ngơi một lát đã hồi phục lại, nhưng

nhìn qua vẫn là thấy hết sức mệt mỏi.

Sở Phi Dương và Thanh Lang thu kiếm nhìn nhau, thấy trên mặt đối

phương đều là một nụ cười khổ.

“Sở huynh, Thanh huynh.” Trình Tuyết Tường miễn cưỡng đứng dậy,

nhìn Sở Phi Dương và Thanh Lang đứng trước mặt, theo thói quen gật đầu
bắt chuyện.

“Nguyên lai là Trình huynh, cũng thật nhanh nhẹn a, đã vào được đây

rồi.”

Thanh Lang cố trêu đùa mua vui.

Trình Tuyết Tường giờ mới phát giác vừa rồi khẩu khí của mình quả

thực chẳng khác nào người lạ ngẫu nhiên gặp ngoài đường. Mấy người đã
rơi vào khốn cảnh này, chào hỏi cũng đều là dư thừa. Hắn miễn cưỡng
cười, lại nhìn vềphía Quân Thư Ảnh.

Cao Phóng nghỉ cũng đã được hồi lâu, chí ít không còn thở không ra hơi

như lúc trước. Y đem chuyện của mình kể lại cho Quân Thư Ảnh nghe qua
một lần. Thì ra y cũng bị ảo ảnh mê hoặc ngộ nhập sơn động này, đi được
một lát thì đụng phải Trình Tuyết Tường. Hai người dọc đường gặp không
ít nguy hiểm, may mà Trình Tuyết Tường võ công cao cường, nhưng cũng
là mệt chết. Hiểu rõ những nguy hiểm đó vốn là do ảo ảnh mà ra nhưng vẫn
không dám không ra tay ứng phó, bởi vậy mới khiến bản thân mệt đến sắp
tinh bì lực tẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.