DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1630

Vốn là không có ánh sáng, nhìn không rõ sự vật trong động, hiện giờ

được ánh lửa soi sáng, mới thấy rõ trên vách và trên đính động, côn trùng
bò qua bò lại chi chít khiến người ta thấy mà khiếp sợ.

Quân Thư Ảnh có chút không thoải mái, trong động quá mức chật hẹp,

có nhiều chỗ cơ thể cố cũng không tránh được cọ xát lên vách động, y đối
với những loại côn trùng không biết sợ mà cứ bám lấy người thế này thì
thật sự cảm thấy ngứa ngáy. Sở Phi Dương nhận ra y khó chịu, không khỏi
muốn trêu ghẹo.

“Ngươi trước kia chẳng phải là từng luyện qua bản lĩnh khống chế

những loại côn trùng này sao? Khi đó tại sao không thấy ngươi khó chịu?”
Hắn nhớ rõ ràng, khi đó Quân Thư Ảnh gọi tới một đám độc trùng để công
kích hắn, một tiểu bộ dạng ngoan độc.

Quân Thư Ảnh giơ tay phủi đi một con côn trùng dài bằng ngón tay rơi

xuống bả vai, lành lạnh trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, nói: “Ngươi không
khó chịu thì đừng trốn tránh a.” Người gặp côn trùng mà lúng túng như thợ
vụng mất kim, lúc này còn cười người khác thì thật sự là không có sức
thuyết phục.

Trình Tuyết Tường đi ở phía trước hai người, giơ Ảnh Nhẫn lên, một

kiếm đâm chết một con cự trùng hình dạng ký quái, con vật kia trước khi
chết vẫn còn không cam lòng giương lên một đôi càng lớn muốm bám lấy
hắn.

Trình Tuyết Tường vẻ mặt khinh bỉ khều nó từ mặt đất lên, quay người

lại nói với Quân Thư Ảnh: “Trong động này sâu trùng rất đáng sợ, không
biết có độc hay không, Thư Ảnh công tử cẩn thận.”

Quân Thư Ảnh gật đầu. Sở Phi Dương không khỏi buồn bực, Trình

minh chủ bản thân sao có thể biểu hiện quá mức như vậy chứ? Người này
nhất định là cố ý!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.