DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1666

“Sao vậy? Thật sự tức giận như vậy sao?” Sở Phi Dương khẽ dỗ dành,

“Lúc thấy ta thoát ra được ngươi chỉ nhéo ta thật đau, trong khi ôm cũng
không ôm lấy một cái.”

“Ngươi đừng có mà giả bộ nữa đi.” Quân Thư Ảnh mắt lạnh nhìn hắn,

“Sở đại hiệp ngươi đại nhân đại nghĩa anh dũng can đảm như vậy, ta làm
sao dám ôm ấp yêu thương. Ta hận không thể lấy ngân châm đâm ngươi,
cầm kiếm chém ngươi, lấy dao cắt tim ngươi một nhát, để ngươi nếm thử
cảm giác đau ở trong lòng là như thế nào…” Y nói xong lời tàn nhẫn, hốc
mắt cũng bất giác đỏ lên, giống như phẫn hận tới cực điểm, lại giống như
ủy khuất tột cùng.

Sở Phi Dương dang tay ôm y vào lòng, hai người ngồi ở góc bên cạnh

giường đá, Sở Phi Dương mượn giường đá che khuất tầm nhìn hôn nhẹ
xuống trán y, nhíu mày nói: “Thực xin lỗi, Thư Ảnh, thực xin lỗi.” Hắn chỉ
có thể nói ra câu thực xin lỗi, thường ngày thiệt xán liên hoa (“

舌灿莲花”

là một Điển tích, ý chỉ người có tài ăn nói), lúc này nửa câu giải thích cũng
không nói nên lời.

Hắn không cố ý nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gạt người. Lời nói

dối thiện ý ngày thường hơn phân nửa là ngụy tạo nhưng ở tình huống đó,
chỉ có nói dối mới có thể giữ được tính mạng những người khác. Hắn
không có gì để biện minh, chỉ biết không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ thực
xin lỗi.

Con người vốn là khó hiểu như vậy, nếu như không được ai dỗ dành thì

có lẽ cũng dã cho qua mọi chuyện rồi. Nhưng đôi khi, được dỗ dành thì một
chút ủy khuất hoặc oán trách trong lòng lại có thể như bị châm ngòi nhanh
chóng bùng lên, chia ra cũng được mười phần.

Quân Thư Ảnh đối với người ngoài không bao giờ tỏ ra yếu thế nhưng

trước Sở Phi Dương, y không thể che giấu được bất cứ điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.