DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1691

Sở Phi Dương gật đầu: “Hơn phân nửa chính là bọn họ.” Chứng kiến

những người này mới hiểu, Cầm Anh nhìn qua nhu nhược như vậy nhưng
hắn dám lén lút đi theo Thạch Lệ rời bỏ sơn trang cũng là có bao nhiêu can
đảm.

Lúc này đang có ba đội hộ vệ luân phiên nhau tuần tra nơi này, ba người

tạm thời nấp ở phía sau vách tường tối tăm, chờ những kẻ này đi qua.

Trình Tuyết Tường quay mặt nhìn Quân Thư Ảnh, nói: “Thư Ảnh, vũ

khí của ngươi chỉ có ám khí thôi sao? Một lát nữa chỉ sợ sẽ có một trận ác
chiến, tay không có nhiều bất lợi, ngươi cầm lấy Ảnh Nhẫn đi.” Nói xong
liền đưa kiếm ra.

Quân Thư Ảnh lắc đầu: “Không cần, ta không quen dùng kiếm, ngươi

giữ đi.”

Trình Tuyết Tường thấy y thật sự không muốn tiếp nhận cũng không

miễn cưỡng, thu tay về nói: “Ta nhớ ngươi thích dùng nhất là cây sáo ngọc
màu lục, cây sáo đó chất gỗ không tầm thường, làm vũ khí cũng vô cùng
tốt, lại có thể khống chế trùng xà, tại sao không thấy ngươi dùng nữa?”

Quân Thư Ảnh thản nhiên nói: “Bị người khác làm hỏng.”

Người làm hỏng sáo ngọc lúc này sắc mặt hết sức lạnh lùng, cũng thập

phần không khách khí hạ lệnh: “Hư, im lặng. Hai người các ngươi đừng nói
nữa, tránh đánh động đám hộ vệ.”

“Sở huynh quá mức cẩn thận rồi.” Trình Tuyết Tường cười nói rồi đứng

dậy, từ nơi ẩn thân đi ra, “Đám hộ vệ đã đi xa rồi, chúng ta đi thôi.”

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cũng đi ra, đột nhiên nhất tề dừng lại,

lại lần nữa nấp trở lại. Trình Tuyết Tường đứng ở bên ngoài cũng nghe thấy
động tĩnh liền xoay người một cái, nhanh nhẹn giấu thân vào góc tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.