DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1735

Bốn người đi tới nghiễm tràng, phóng tầm mắt nhìn nhìn lại, biển người

mênh mông di chuyển. Ẩn náu trong đó quả thực như thương hải nhất lật,
không cần lo lắng sẽ bị phát hiện.

Trình Tuyết Tường đột nhiên mạnh mẽ quay đầu, vẻ mặt hồ nghi khắp

nơi nhìn quanh, mi gian nhíu lại đạm đạm hình chữ xuyên (

川).

Sở Phi Dương nhìn hắn: “Trình huynh, đã phát hiện cái gì sao?”

Trình Tuyết Tường sau một lúc lâu nhìn qua nhìn lại, có chút không

chắc chắn lắc đầu: “Hình như thấy được bóng dáng người quen nhưng tiếp
tục nhìn kỹ lại thì không nữa, chắc do ta hoa mắt rồi.”

“Yên lặng!” Một đạo thanh âm thuần hậu kéo dài đột nhiên vang lên,

xuyên thấu màng nhĩ mỗi một người có mặt ở đây. Cả một nghiễm tràng
rộng lớn như vậy, hơn một ngàn người, tiếng động ồn ào trong nháy mắt
tiêu tan, toàn bộ nghiễm tràng yên tĩnh đến mức kỳ quái, ngay cả phi điểu
cũng phải vỗ cánh bay xa.

Sở Phi Dương hơi nhíu mày. Chỉ mới nghe một tiếng đã khẳng định

người này nhất định nội lực thâm hậu không lường được. Vốn tưởng rằng,
ở Vô Cực sơn trang trình độ của Thánh Cô đã là cao nhất, nhiều nhất trên
đó chỉ còn có Vô Cực trang chủ, không nghĩ hiện tại còn xuất hiện một cao
thủ bất tri danh như vậy, Vô Cực sơn trang này rốt cuộc còn có bao nhiêu
nhân tài ẩn dật?

Thanh âm kia dừng một chút lại lần nữa vang lên: “Vô Cực sơn trang đệ

tử nghe lệnh… Quỳ gối cung nghênh trang chủ giá đáo!”

Hắn ra lệnh, giang hồ nhân sĩ trước kia làm mưa làm gió không những

không phản kháng trái lại còn khom gối cúi đầu, quỳ rạp xuống đất.

Bốn người Sở Phi Dương đương nhiên sẽ không quỳ gối, chỉ là vì

không thể để bại lộ chính mình nên đành phải nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.