DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 174

đôi mắt vô thần, nhưng Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận trong đó có một tia
ý vị sâu sắc. Vốn y muốn nhạo báng châm chọc Sở Phi Dương một phen,
nhưng không ngờ mình lại bị câu trả lời làm cho bất ngờ đến nỗi không
thốt được lời nào.

“Quân công tử an tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ lại đến quấy rầy

ngươi.” Sở Phi Dương vừa cười nói vừa đi ra ngoài. Quân Thư Ảnh oán
hận nhìn chằm chằm người đang rời đi, nâng bụng trở lại giường, nhíu mày
thầm nguyền rủa. Quả nhiên sinh mệnh trong bụng y lại quẫy đạp dữ dội
hơn.

Nhưng ngày hôm sau Sở Phi Dương không đến. Buổi sáng vẫn có tiếng

gõ cửa khe khẽ, nhưng khi y mở cửa thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười nịnh
nọt của tiểu nhị.

Trong tay tiểu nhị là một giỏ thức ăn, không nhìn tới thân hình có chút

bất thường của Quân Thư Ảnh gã cúi đầu khom lưng hành lễ, gương mặt
đầy tươi cười nói: “Chào Quân công tử, tiểu nhân vội tới đưa cơm cho ngài
đây. Vị Sở đại hiệp kia có phân phối tiểu nhân phải lo thức ăn cho ngài thật
tốt.”

Quân Thư Ảnh cảm thấy đau đầu, y xoa xoa trán, nhíu mày hỏi: “Người

họ Sở kia đâu?”

“Đã rời đi rồi.” Tiểu nhị nhanh chân lẹ tay sắp xếp đồ ăn lên bàn, nhẹ

nhàng đáp.

“Đi rồi?” Quân Thư Ảnh nhất thời không biết phản ứng ra sao. “Đi

đâu?”

Tiểu nhị ha hả cười nói: “Tiểu nhân nào biết chuyện của Sở đại hiệp.

Sáng sớm hôm nay Sở đại hiệp đã rời đi rồi. Ngài dùng cơm đi, có gì cần
cứ gọi tiểu nhân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.