DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1810

“Nhiều năm sau đó, trại chủ chỉ dựa vào hận ý đối với Viên Khang Thọ

mà chống đỡ bản thân, nếu ta lại đem sự thật nói ra, ta sợ… ta sợ…” Hứa
Trực rốt cuộc không nói được nữa, chỉ biết cúi đầu, hai vai run rẩy quỳ
trước mặt Trì Oanh.

Sự thật đã được làm sáng tỏ, Viên Khang Thọ nhìn thấy sắc mặt xám xịt

của Trì Oanh, khuôn mặt mỹ lệ tựa hồ vào khoảnh khắc này đã mất đi.
Trong nháy mắt, hồng nhan tẫn lão. Trước mắt lại chớp qua hình ảnh năm
đó lão trọng thương dưới đáy vực, gạt ra tầng tầng lớp lớp cỏ dại, một thiếu
nữ xinh đẹp mang theo một thân dương quang xuất hiện.

Viên Khang Thọ từ trong hoảng hốt hoàn hồn, không khỏi thở dài một

hơi, ngoảnh mặt đi không đành lòng nhìn.

“Ngươi đã giấu giếm ta, tại sao không giấu ta cả đời…” Trì Oanh nhìn

Hứa Trực, lẩm bẩm nói.

“Trại chủ, chúng ta đã sai, chúng ta thực sự đã sai a.” Hứa Trực ngẩng

đầu, nước mắt chảy đầy mặt, bộ dạng chật vật, “Tứ Phương trại lần đó gặp
đại nạn, bất kể là thiên ý hay do con người làm ra thì chúng ta cũng không
được trút mọi đau khổ lên đầu Liên Sơn tộc. Bọn họ là những người thiện
lương vô tội. Trại chủ, ngươi đã tự che mắt mình quá lâu, giờ hãy mở to
mắt hảo hảo nhìn một chút, chúng ta rốt cuộc đã làm những gì đối vơi bọn
họ! Năm đó ta bị thương, được Liên Sơn tộc nhân cứu giúp, nhưng lại đem
biết bao tai họa giáng xuống đầu bọn họ. Ta nghe lệnh dẫn theo người tiến
vào sơn động, tìm cách tiến nhập sơn cốc, nhưng kết cục những người đó
tất cả đều phải bỏ mạng trong sơn động, còn nhi tử của ta đến bây giờ vẫn
chưa tìm được đường ra. Hy sinh nhiều như vậy, không phải do trời phạt
mà là chính chúng ta đã đẩy bọn họ vào chỗ chết a! Trại chủ…”

Trì Oanh lắng tai nghe Hứa Trực khàn giọng vừa khóc vừa kể, cúi đầu

nhìn lão nhân một thân tổn thương ở trước mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.