DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 184

Quân Thư Ảnh buông ngựa, đá đá Sở Phi Dương nhưng hắn vẫn không

có chút phản ứng. Sở Phi Dương chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt, phía
dưới hai mắt là quầng đen. Quân Thư Ảnh thở dài, kéo vạt áo Sở Phi
Dương, đưa hắn dựa vào một gốc cây.

Sở Phi Dương bị mùi thịt nướng đánh thức. Hắn mở đôi mắt cay xè,

cảm thấy dường như cách đó không xa có một đống lửa. Đêm mùa hạ
không khí mát lạnh nên dù đống lửa ở gần bên cạnh, hắn cũng không thấy
quá nóng bức.

Đống lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách, còn có tiếng y phục sột

soạt khẽ động. Sở Phi Dương ngồi dậy, liền nghe được âm thanh hờn giận
của Quân Thư Ảnh. “Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh rồi? Nhờ phúc của
ngươi mà chúng ta phải qua đêm bên ngoài. Trời thì lạnh mà khắp nơi toàn
là muỗi.”

Sở Phi Dương đứng dậy co duỗi thân thể, cười nói: “Ngươi không có

nội lực nên tất nhiên sẽ cảm thấy khổ sở.”

Nói xong nhưng không nghe được lời nói chua ngoa đáp lại, Sở Phi

Dương nghiêng đầu sang bên – hành động này đã thành thói quen từ khi
hắn bị mù – bỗng nhiên hắn cảm thấy một trận kình phong thổi tới, Sở Phi
Dương nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị Quân Thư Ảnh mạnh mẽ ấn
người vào thân cây.

“Cho dù không có nội lực, ta vẫn có thể giết ngươi dễ như trở bàn tay!”

Giọng nói Quân Thư Ảnh bao hàm uất hận. Sở Phi Dương biết y tức giận
đến nơi rồi, liền giơ hai tay lên cầu hòa: “Thực xin lỗi, ta không cố ý nói
vậy.”

Quân Thư Ảnh buông tay, trở về bên cạnh đống lửa, cầm lấy hai con

chim vừa nướng, ném một con cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hơi kinh
ngạc tiếp lấy, ngửi ngửi, khen: “Mùi vị không tệ.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.