DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 186

“Vì vậy ngươi nhiều lần lẻn vào Mai gia chỉ vì viên Phẫn Tình châu

kia?” Sở Phi Dương trầm thanh nói. “Tại sao ngươi không nói với ta sớm
hơn.”

Quân Thư Ảnh đau đến nỗi muốn lăn lộn khắp nơi, lại bị Sở Phi Dương

kèm chặt không thể động đậy. Y nghe vậy liền nhướng mắt, hơi thở mong
manh, nói: “Lúc trước ngươi còn muốn giết ta, ta… ta điên rồi… mới có
thể đem loại sự tình này nói cho ngươi biết. Hiện ngươi đang nợ ta một
mạng, nên trả lại cho ta…”

Sở Phi Dương không muốn cùng y tranh luận về chuyện ai nợ ai, chỉ

đưa tay vào ngực lấy ra một hạt châu trong suốt lấp lánh sắc màu, nói: “Khi
Mai cô nương tặng cho ta dường như có nói qua đây là Phẫn Tình châu.”

Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn hạt châu trong tay Sở Phi Dương, hồi

tưởng lại những khổ sở những ngày qua, cảm thấy những chuyện mình đã
làm dường như chỉ là trò cười, sự phẫn hận ủy khuất bất chợt bùng phát.
Những ngón tay bám trên cánh tay Sở Phi Dương tăng thêm lực đạo, y
nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt nói: “Ta… hao tổn bao tâm cơ… không ngờ
là do các ngươi… cẩu nam nữ… liếc mắt đưa tình… dùng làm vật đính
ước… các ngươi…” Thanh âm Quân Thư Ảnh dần suy yếu, cuối cùng y
không thể thốt nên lời, bàn tay nắm chặt Sở Phi Dương cũng vô lực trượt
xuống.

Sở Phi Dương căng thẳng, ôm chặt cơ thể lạnh lẽo kia hơn, run giọng

kêu lên: “Quân Thư Ảnh?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.