DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1907

Quân Thư Ảnh cầm lấy hai xiên thịt coi như bữa trưa, lại từ trong ngực

lấy ra bình sứ trắng, nắm trong tay trầm ngâm một lát mới xoay người đi
tìm Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương lúc này đang ngồi trên một vách núi không cao lắm, gió

núi mạnh mẽ thổi lên mặt, mang theo từng trận mát mẻ cuối thu.

Thời điểm Quân Thư Ảnh đi tới, hắn không cần quay đầu lại cũng có

thể nhận ra tiếng bước chân của y.

Khóe miệng Sở Phi Dương hơi cong lên, cho đến khi Quân Thư Ảnh

ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, đưa tới một xiên thịt nướng, hắn mới quay
đầu nhìn y.

“Ta là người bệnh, cho nên ta được nhàn hạ bảy ngày. Nghĩ như vậy, kỳ

thực cũng rất mãn nguyện đi.” Sở Phi Dương cười nói.

“Đừng nói nhảm, ăn đi.” Quân Thư Ảnh đưa xiên thịt tới trước mặt Sở

Phi Dương.

“Có thịt không có rượu, thật sự là đáng tiếc!” Sở Phi Dương than thở,

đưa tay tiếp nhận.

Quân Thư Ảnh cúi đầu trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Phi

Dương, sắp đến giờ độc phát, ngày hôm nay sẽ đau đớn hơn hôm qua rất
nhiều, ta…” Quân Thư Ảnh mím môi, không nói gì nữa.

Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng thê thảm ngày hôm qua của Sở Phi Dương

khi phải chịu đựng kịch độc tra tấn, hơn nữa ngày hôm nay sẽ đau đớn hơn
gấp bội thì hết thảy ngôn ngữ vào thời khắc này đều vô lực nói ra. Quân
Thư Ảnh cũng không muốn an ủi, bởi vì Sở Phi Dương căn bản không cần.

“Ta sẽ bồi bên cạnh ngươi.” Quân Thư Ảnh ôm chặt lấy cổ Sở Phi

Dương, trán đặt trên vai hắn, thấp giọng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.