Sở Phi Dương từng câu từng chữ hợp lý. Tín Vân Thâm biết không thể
hành động theo cảm tính, mặc dù lo lắng nhưng cũng chỉ biết để Sở Phi
Dương đi.
Sau khi Tín Vân Thâm dẫn theo A Doanh trở lại doanh địa, Quân Thư
Ảnh liền kéo lấy cổ tay Sở Phi Dương: “Chỉ là cứu mấy lão nhân, ta và
Thanh Lang đi là được rồi. Ngươi náo nhiệt cái gì? Thánh Cô kia, nàng
ta… một lòng muốn có được ngươi.” Quân Thư Ảnh cơ hồ nghiến răng
nghiến lợi nói, “Nàng làm ra việc này, rõ ràng là muốn ngươi cắn câu.”
“Ta biết.” Sở Phi Dương thở dài nói.
“Biết mà ngươi còn muốn đi?” Quân Thư Ảnh trừng mắt nhìn hắn.
Sở Phi Dương sờ sờ khuôn mặt y: “Ta không muốn khoanh tay chờ
chết. Cho đến khi thụ thần được phục sinh thì chúng ta không thể động vào
nàng. Đây mới là chiêu thứ nhất của nàng, sau này ai biết nàng còn có bao
nhiêu hậu chiêu, nếu ta chỉ trốn tránh thì sẽ rất bị động. Ngược lại ta muốn
xem, Thánh Cô rốt cuộc là có mưu đồ gì?”
“Mê hồn dược.” Quân Thư Ảnh hừ nói, “Nàng không phải muốn mê
hoặc trái tim Sở đại hiệp ngươi nhất sao? Từ trước đến nay chưa từng thấy
kẻ nào đáng căm ghét như thế.”
Sở Phi Dương khẽ cười, nói: “Tiếc là nàng tìm nhầm chỗ. Trái tim của
ta đã sớm không còn trên người ta nữa rồi.”
Thanh Lang sau khi phân phó mọi chuyện ổn thỏa, từ phía sau đi tới,
nghe được một câu này khiến y không thể không mở miệng: “Được rồi,
ngươi đừng ở chỗ này mà khua môi múa mép, chúng ta nhanh đi thôi, tốt
nhất trước khi trời sáng phải quay về ngủ một giấc mới được.”
Ba người lập tức lên đường, sau một canh giờ vận khởi khinh công đã
tới được địa phận Vô Cực sơn trang.