DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1924

Một chậu nước lạnh giội lên đầu, thân thể lão nhân khẽ run lên, rốt cuộc

đã bắt đầu lấy lại được tri giác.

Tựa hồ như vậy còn chưa đủ, Thánh Cô đứng ở một bên quan sát, ra

lệnh cho mấy tên đệ tử tiếp tục dùng hết mọi thủ đoạn cho đến khi trưởng
lão kia tỉnh lại mới thôi,.

Chậu nước lạnh thứ ba giội xuống, trưởng lão rốt cuộc không chịu nổi

kích thích, đã khôi phục thần trí.

“Trưởng lão, ngài còn nhớ rõ ta không?” Thánh Cô tiến lên phía trước,

khóe miệng lộ ra một nét có thể gọi là tươi cười ôn hòa.

Trưởng lão kia bị độc huyết và nội lực mạnh mẽ xâm chiếm, lại bị nước

lạnh thấu xương luân phiên kích thích, bởi vậy mới có thể duy trì được một
tia thanh tỉnh, lúc này từ đầu đến chân đều cảm thấy đau đớn vô cùng.

Lão kiên cường mở to đôi mắt vàng đục nhìn Thánh Cô. Tựa hồ mới chỉ

liếc mắt một cái đã tiêu hao toàn bộ khí lực, lão lại tiếp tục rủ mí mắt
xuống, giật giật đôi môi: “Ngươi là… tiểu nữ hài kia.”

“Trưởng lão trí nhớ thật tốt.” Thánh Cô tiếp tục cười nói, “Đúng lúc ta

có một vấn đề muốn trưởng lão giải đáp, bởi vậy mới thức tỉnh trưởng lão,
quấy rầy trưởng lão thanh tịnh. Chỉ cần trưởng lão hảo hảo trả lời vấn đề
của ta, ta nhất định sẽ đối xử tử tế với trưởng lão, còn hoàn lại cho trưởng
lão một cái thanh tịnh.”

Trưởng lão cúi thấp đầu, động cũng không động nhưng Thánh Cô biết

lão hoàn toàn thanh tỉnh, nghe được lời nàng nói.

Thánh Cô tiến lại gần, thanh âm mang theo một chút lạnh lẽo: “Thánh

tử Liên Sơn tộc… rốt cuộc là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.