DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1941

Một câu còn chưa xướng xong, nàng đột nhiên ôm lấy mạn sườn, cắn

chặt. Muốn ngâm xướng mê hồn chi pháp cần phải hao tổn nội lực, thậm
chí so với cận chiến còn mất nhiều sức lực hơn. Nàng vừa mới bị nội
thương rất nặng, lúc này cố chấp phát lực, ngược lại khiến nội thương càng
trở nên nghiêm trọng, mấy tơ máu trào ra khỏi khóe miệng.

Thế nhưng một câu này cũng đủ khiến những võ lâm nhân sĩ chịu đủ tra

tấn của vũ phách cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Thanh Lang và Quân Thư Ảnh mỗi người che chở một trưởng lão Liên

Sơn tộc, chỉ có thể sử dụng một tay. Sở Phi Dương bởi vì trong người có
thương tích nên hai tay được tự do. Tường viện gần ngay trước mắt, ba
người lại cảm thấy áp lực rõ ràng đã tăng lên gấp bội, võ lâm nhân sĩ vây
quanh lúc trước chùn bước thì nay đột nhiên bừng bừng hưng phấn, giống
như mãnh thú kiếm ăn, không ngừng tấn công về phía trước.

Thánh Cô điều thuận khí tức, đẩy Ngọc nhi đang lo lắng mà đỡ lấy nàng

ra, lại một lần nữa mở miệng.

Thanh ca u viễn mang theo khúc điệu thần bí, ở giữa bầu trời đêm lượn

lờ quấn quýt. Nhẹ nhàng khuếch tán, phảng phất như một gợn sóng nước
nhộn nhạo, bủa vây bóng đêm.

Những võ lâm nhân sĩ thân trúng vũ phách, không phải là chưa từng

nghe Thánh Cô ngâm xướng. Thời điểm bọn họ đau đớn, tiếng ca của
Thánh Cô chung quy có thể cấp cho những người này an ủi lớn nhất, đó là
một loại an ủi xuyên thấu hồn phách, toàn bộ khổ sở và đau đớn đều bị triệt
tiêu trong nháy mắt.

Chỉ là bọn họ chưa từng được nghe tiếng ca êm tai như thế. Tựa hồ

không chỉ là dựa vào nội lực chữa thương, mà còn là khúc điệu được dày
công soạn ra, chỉ dành cho một người đặc biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.