DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1945

Ngọc nhi cực kỳ hoảng sợ, ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Thánh Cô.

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

Tiếng ca của Thánh Cô vừa dứt, đám võ lâm nhân sĩ vốn không sợ sinh

tử mà xông lên ngăn cản ba người thoát thân đột nhiên cũng rút lui, tuy
rằng vẫn chưa tản đi nhưng cũng khiến cho ba người có cơ hội được thở
một hơi.

Quân Thư Ảnh nhìn phía trước, mở miệng nói: “Nàng cần nhờ nội lực

đẩy vào tiếng ca, hiện tại chắc là do khí tức nhiễu loạn, bị nội lực của mình
cắn lại.”

Thanh Lang co bả vai, bẻ bẻ cổ, thở hắt ra: “Con cẩu ngu ngốc kia

không biết làm cái gì mà bây giờ mới chịu tru lên. Sở huynh, huynh hiện tại
không sao rồi chứ?”

Sở Phi Dương nhìn Thanh Lang, sắc mặt và đôi môi vẫn còn phờ phạc,

nhưng nổi bật lên vẫn là đôi mắt càng lúc càng đen bóng bất thường.

Sở Phi Dương lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không sao. Thừa dịp, đột phá

vòng vây!”

Hắn vừa dứt lời, Thanh Lang và Quân Thư Ảnh thậm chí còn chưa kịp

ứng hoà đã nghe từ giữa đám người truyền tới một tiếng hô.

“Sở đại hiệp! Là Sở đại hiệp sao?” Có một người đang run rẩy nói,

“Cầm Anh… Cầm Anh không xong rồi, ta không biết nên cầu ai. Ta nghe
nói Sở đại hiệp đang ở đây, bọn họ nói Sở đại hiệp sẽ cứu Cầm Anh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.