DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 1947

nhi tới gần, đôi môi nhuốm máu tiến đến bên tai Ngọc nhi, thấp giọng nói:
“Nhanh đi bắt lấy Cầm Anh.”

Ngọc nhi nhìn nàng, mơ hồ nói: “Tỷ tỷ, Cầm Anh kia đích thực có thể

ngăn trở Sở Phi Dương? Ngọc nhi thấy… hôm nay dừng lại tại đây đi, dù
sao thời gian vẫn còn nhiều, tỷ tỷ cần phải chữa trị nội thương trước.”

“Nói ngươi đi, ngươi còn nói mấy lời vô nghĩa!” Thánh Cô cả giận nói,

một tay đẩy Ngọc nhi đi.

Ngọc nhi cắn cắn môi dưới, nhìn Thánh Cô, cuối cùng cũng xoay người,

ẩn thân vào ánh lửa mập mờ. Ở giữa đám người huyên náo, cũng không
khó để nàng trà trộn.

Ngọc nhi vẫn một mực giữ im lặng, hỗn chiến rối loạn, không người

nào nhận ra nàng. Nàng lặng lẽ rời đi, cơ hồ cũng không khiến ai để ý đến,
nhưng Thanh Lang lại phát giác ra một tia không thích hợp.

“Sở huynh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không ta sợ sẽ

không đi được nữa.” Thanh Lang ở phía sau Sở Phi Dương thấp giọng nói.

“Thanh Lang nói đúng, nhanh đi thôi!” Quân Thư Ảnh hiếm khi có một

lần ủng hộ Thanh Lang.

Thánh Cô vào lúc này bỗng nhiên lại gây khó dễ, thân hình mạnh mẽ di

chuyển hướng về phía bóng dáng nhỏ yếu trước đại môn kia.

Trên lòng bàn tay nàng tích đầy nội lực, có vẻ là một kích dùng toàn

lực. Cho dù nàng có thương tích trong người thì một kích này cũng đủ để
giết chết một Liên Sơn tộc nhân thể chất yếu đuối.

Cơ hồ là đồng thời, Sở Phi Dương cũng động thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.