DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 2000

Vô Cực sơn trang, nếu không đối với những người như thế này hắn không
thể nào không có một chút ấn tượng.

“Bổn vương chính là Miêu Cương chi chủ.” Người nọ vênh váo tự đắc

nói, “Còn ngươi là ai?”

Trình Tuyết Tường nhíu mày suy nghĩ một chút: “Miêu Cương chi chủ?

Ngươi chính là Tư Không Nguyệt?!”

“Đúng vậy!” Tư Không Nguyệt đứng khoanh tay, ngẩng cao đầu, lỗ mũi

hướng lên trời nhìn người khác. Y từ trước đến nay luôn gai mắt đối với
hạng người võ lâm Trung Nguyên tầm thường, chẳng truy cầu, cũng chẳng
đặc sắc. Nếu không phải Cao Phóng truyền thư tới thỉnh cầu, thì y đã lười
chẳng thèm để ý đến mấy việc vụn vặt này.

Trình Tuyết Tường thu Ảnh Nhẫn lại, khẽ than một hơi: “Nguyên lai

chính là ngươi. Ngươi chẳng phải sớm đã vào sơn trang, tại sao đến bây giờ
mới xuất hiện?! Còn nữa, ngươi ở trong phòng ta làm cái gì? Chẳng lẽ
ngươi… lạc đường?!” Trình Tuyết Tường nói xong, hồ nghi nhìn vị khách
không mời mà tới này.

“Nhiều chuyện! Bổn vương hành sự đều có mục đích cả!” Tư Không

Nguyệt trách mắng, đem một ít sự thật bị vạch trần chật vật lấp liếm, “Bổn
vương là đáp ứng lời thỉnh cầu tới cứu Sở Phi Dương, há lại để ngươi hoài
nghi hành động của bổn vương.”

Trình Tuyết Tường sáng tỏ gật gật đầu: “Được rồi, Cao Phóng cũng đã

nói. Bất quá độc trong người Sở đại hiệp đã giải được rồi.” Nếu như chờ
được ngươi, thì đến hoàng hoa cũng nguội lạnh (quá muộn). Người này căn
bản là không biết đường đi, rất không đáng tin cậy.

“Cái gì? Đã giải được…” Tư Không Nguyệt mới nói được một nửa thì

đã bị cắt ngang, gia hỏa võ lâm Trung Nguyên kia căn bản là không tin lời
y nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.