“Thật cũng không có việc gì…” Sở Phi Dương một lát, “Sư phụ nói
muốn để ngươi lên núi ở, còn nói muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi.”
Quân Thư Ảnh cúi đầu nhìn một thân xiêm y hoa lệ xa xỉ của mình, lại
ngẩng đầu nghĩ tới nồi bát muôi chậu trong nhà, xòe ra mười đầu ngón tay
không dính một chút dương xuân thủy… Không thể không nói, Sở Phi
Dương chiếu cố y rất tốt mà!
“Bất thường tức là không tốt.” Quân Thư Ảnh nói, “Trong đó tất có
trá!”
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nói: “Không tốt cái gì mà không tốt, đó là sư
phụ ta, cũng là ngươi…”
Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, Sở Phi Dương sờ sờ sống
mũi, sửa lời: “Cũng là trưởng bối của ngươi, lão quan tâm ngươi cũng là
chuyện đương nhiên, có thể có cái gì trá.”
“Vậy thì tất có ẩn tình.” Quân Thư Ảnh nói.
“Vậy ngươi rốt cuộc có lên núi ở hay không?”
“Đi!” Quân Thư Ảnh đáp ứng, cực kỳ thẳng thắn.
Sở Phi Dương nói: “Vì sao? Ngươi chẳng phải nói là có trá sao?”
“Ta có việc cùng Cao Phóng thương lượng.”
Sở Phi Dương sắc mặt tối sầm: “Thôi đi, Cao Phóng mỗi ngày đều bận
rộn giúp Vân Thâm xử lý chuyện trong phái, còn ngươi, cả ngày du thủ du
thực, các ngươi có thể có chuyện gì cần thương lượng.”
“Ngươi mới là cả ngày du thủ du thực!” Quân Thư Ảnh bực bội dùng
mũi chân đá một cước lên bắp đùi Sở Phi Dương, đương nhiên không hề
dùng sức.