đến đây như hẹn ước. Rời Thương Lang sơn của ngươi, ngươi cũng chỉ là
cái rắm, huống chi nơi kinh thành này lại là địa giới của ta, ngươi không sợ
có đến mà không có về sao?”
Nam nhân được gọi là Yến giáo chủ kia vẻ mặt thanh sắc, hai cặp mắt
tinh quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên nội lực rất thâm hậu.
Yến giáo chủ cũng cười ha hả nói: “Đỗ tiên sinh có phần đánh giá cao
bản thân mình rồi, bổn giáo chủ nếu đã dám đến đây thì tất nhiên phải nắm
chắc mười phần, còn sợ bị ngươi đâm một đao sau lưng sao?”
Đỗ tiên sinh nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng, nâng chén lên nói:
“Uống rượu, uống rượu nào.”
Rượu qua ba tuần, hai người nét mặt thì vui vẻ nhưng lời nói châm
chọc, mỉa mai lẫn nhau đã mấy lần, sinh ý cần bàn bạc cũng vừa mới xong
xuôi.
Đỗ tiên sinh đột nhiên nói: “Ta nghe nói thủ hạ tả sứ và hữu sứ của Yến
giáo chủ đều là tuổi trẻ tài cao, lại còn phong lưu tuấn tú. Chẳng những là
phụ tá đắc lực của Yến giáo chủ, thực lực phi phàm mà còn từ Công Tôn
đại nương thanh danh lan xa trên giang hồ học được một thân Kiếm vũ chi
nghệ trác tuyệt. Chẳng hay hôm nay tại hạ có duyên diện kiến một phen?”
Yến giáo chủ vung tay lên: “Đỗ tiên sinh nếu đã muốn xem thì chuyện
này có khó khăn gì. Chỉ là một kỹ nghệ nho nhỏ, Đỗ tiên sinh sau khi xem
xong chớ cảm thấy nhàm chán thất vọng là được rồi. Người đâu! Mời
Thanh hữu sứ và Quân tả sứ đến đây.”
Dưới đại sảnh ở lầu một, hai thiếu niên dáng người thon dài cao ngất
đang đứng cùng một chỗ, một người đoan chính ngồi một người đứng ôm
kiếm, khí thế quanh thân rõ ràng bất đồng với những người khác.