Sở Lân lại vươn tay ra, hướng về phía đáy chén đập loạn một trận, cười
càng lúc càng vui vẻ.
Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Các ngươi đang chơi gì đó?” Sở Phi Dương từ bên ngoài đi vào, cười
hỏi.
“Ta muốn huấn luyện khả năng phân biệt và phán đoán của Lân nhi.”
Quân Thư Ảnh nói.
“Ách…. Lân nhi răng còn chưa mọc đủ, ngươi không cảm thấy có chút
sớm sao?”
“Nhưng bảo bảo nhà Vương liệp hộ đặc biệt thích chơi trò này, Lân nhi
vậy mà còn không biết.” Quân Thư Ảnh lo lắng không thôi, “Như vậy sao
được?” Nhi đồng Sở gia nhà y sao có thể kém cỏi hơn người khác.
Sở Phi Dương quyết định không hỏi y tại sao biết nhi đồng nhà Vương
liệp hộ thích chơi gì đó, nhưng có một thứ hắn cần phải nhắc nhở: “Tiểu tử
nhà họ Vương lớn hơn Lân nhi một tuổi, Thư Ảnh…”
“Lớn hơn nhiều như vậy?” Quân Thư Ảnh ngờ vực nhìn Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương thập phần khẳng định, gật đầu.
Quân Thư Ảnh có chút buông xuôi nhưng vẫn là không cam lòng.
“Đến, Lân nhi, chúng ta lại đoán đậu phộng.”
Sở Phi Dương lần này gọn gàng linh hoạt tịch thu ‘công cụ gây án’ của
y, sau khi thu hồi hai cái bát, còn bỏ luôn hạt đậu phộng vào miệng sau đó
bế Lân nhi lên.
Quân Thư Ảnh bất mãn nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”