“Hắn có lá gan hướng bổn giáo chủ hạ chiếu thư, bổn giáo chủ chẳng lẽ
còn không dám một mình ứng đối? Ta còn chưa từng giết qua loại người
này. Máu của hắn so với cái bọn không biết cái gọi là chính nghĩa chi sĩ sẽ
có hương vị rất khác.” Quân Thư Ảnh chậm rãi nói, khéo léo cầm lấy thanh
chủy thủ đã ghim bản chiến thư vào bàn gỗ khẽ vuốt như đối với vật phẩm
trân quý, trong mắt chớp động tia điên cuồng bất đồng với động tác ôn nhu.
“Giáo chủ một mình ngươi đi quá nguy hiểm, hãy cho ta đi cùng
ngươi.” Cao Phóng khuyên can. Quân Thư Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn
hắn.
Dừng một chút Cao Phóng vội chuyển lời: “Vậy ngươi cẩn thận”
“Được”
Sở Phi Dương đứng trên đỉnh Thương Lang Sơn, gió núi rất lớn thổi
quần áo hắn rung động mãnh liệt.
Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng lên núi, dừng lại đứng đối mặt Sở Phi Dương,
dưới chân lại không vươn một hạt bụi.
Đối diện thanh niên một thanh bố y màu xanh mộc mạc sạch sẽ, huyền
nhai lay động kim sắc trên không. Hắn đứng nơi đó thân hình cao ngất
mang chút ngạo khí thiên hạ.
Quân Thư Ảnh cười cười cất cao giọng nói: “Sở Phi Dương sao ngươi
không vì cái mạng của mình mà rời khỏi Thiên Lang Sơn đi?”
Sở Phi Dương mỉm cười: “Quân giáo chủ thật không khách khí, đây là
cách đãi khách của Thiên Nhất giáo sao?”
“Chỉ là giết chóc mà thôi, ngụy quân tử các ngươi thấy thì không được
tốt lắm a. Có nên mở tiệc tẩy trần cho ngươi không Sở Phi Dương?” Quân