nói, Cao Phóng đã chết. Nhiều ngày như vậy, phỏng chừng Cao Phóng đã
sớm hóa thành một đống xương trắng.
Quân Thư Ảnh lau mặt, nhăn mày vì thắt lưng đau nhức, đôi chân cũng
trở nên yếu ớt khiến y thật khó chịu nổi. Trên đâu là mặt trời chói chang, tứ
phía hoang vắng không một bóng người. Cũng may đường đi trên Lãng
Nguyệt Sơn không gập ghềnh khó đi như Thương Lang Sơn.
Nơi đây là một rừng cây phía sau sườn núi, ven đường có một chòi nghỉ
dành cho khách nhân. Quân Thư Ảnh đi vào chòi định nghỉ tạm thì nhìn
thấy có bóng người từ trên núi xuống. Quân Thư Ảnh nghĩ ngợi một lúc rồi
ẩn mình vào rừng cây.
Người tới mặc y phục màu lục nhạt, thân hình gầy yếu, quả nhiên đang
hướng đến chòi nghỉ mà Quân Thư Ảnh vừa rời đi. Người nọ ngồi xuống,
khẽ phất tay áo sang bên. Một chốc lại đứng lên sửa sang y phục, dường
như không yên lòng mà đi qua đi lại vài bước rồi mới tiếp tục ngồi
xuống.Quân Thư Ảnh nhìn ra từ phía sau thân cây mình đang ẩn nấp. Khi
thấy rõ gương mặt của người nọ, y có chút ngạc nhiên. Người này y nhận ra
chính là người duy nhất còn sống sót sau thảm họa diệt môn mà y gây ra
cho Tống gia, Tống Lam Ngọc. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng không có
gì đáng ngạc nhiên, nhất định là do Sở Phi Dương cứu và đưa đến trú tại
Thanh Phong Kiếm Phái này. Khó trách y không thể tìm ra người. Quân
Thư Ảnh cười lạnh. Hóa ra ngay từ đầu, tên Sở Phi Dương này đã nhúng
tay phá hoại chuyện của y.
Xem bộ dáng Tống Lam Ngọc cứ bồn chồn không yên mà nhìn ra xa,
hiển nhiên là đang chờ người. Quân Thư Ảnh khống chế sát ý. Một tên
Tống Lam Ngọc bất tài không đáng để y kinh động khiến những người nơi
đây hoài nghi.