DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 243

“Ngươi đã nói ngươi không giận ta. Ngươi gạt người.” Tín Vân Thâm

hơi có chút ủy khuất.

Cao Phóng thở dài. “Ta không có giận ngươi. Ngươi đã cứu mạng ta, ta

phải cảm kích ngươi.”

“Chúng ta không còn giống như trước nữa a.” Tín Vân Thâm kéo tay áo

Cao Phóng. Sở Phi Dương kéo Tín Vân Thâm trở lại, cau mày nói: “Đừng
là chuyện thêm rối. Huynh dẫn đệ cùng đi, nhưng đệ phải cam đoan không
tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

Tín Vân Thâm vội vàng gật đầu, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nhu

thuận. Ba người cùng lên đường. Sở Phi Dương kể những chuyện trọng yếu
cho Tín Vân Thâm nghe nhưng ánh mắt cậu chỉ hướng về phía Cao Phóng,
thỉnh thoảng gật gật đầu, không biết nghe lọt được bao nhiêu.Khi họ đến
nơi thì Quân Thư Ảnh đang xử lý đống ám khí ngân châm của mình. Cao
Phóng hô một tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào. Quân Thư Ảnh bất ngờ
nhìn hắn. Cao Phóng chạy đến quỳ xuống trước mặt y, mắt rưng rưng nói:
“Giáo chủ, thuộc hạ hành sự bất lực, đã khiến ngài phải chịu khổ.”

Tín Vân Thâm bước đến nâng Cao Phóng dậy: “Ngươi làm gì vậy?

Ngươi gây ra đại tội như vậy, tại sao còn muốn hắn quỳ? Mau đứng lên!”

Cao Phóng không rảnh để ý tới Tín Vân Thâm, chỉ chăm chú nhìn Quân

Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh thở dài, nói: “Quên đi, đứng lên đi. Ngươi không
chết là tốt rồi.”

Cao Phóng vội đứng dậy, nhìn đến thân hình có chút mập mạp dưới lớp

y bào rộng thùng thình, nói: “Giáo chủ, thân thể ngài… để ta khám xem
sao.”

Tín Vân Thâm khẽ liếc cái bụng của Quân Thư Ảnh. Cậu ngẩng đầu lên

liền giật mình khi đụng phải ánh mắt lạnh lùng của y, vô thức thối lui đến
bên người Sở Phi Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.