Quân Thư Ảnh vẫn nhìn hắn như cũ, không trả lời.
Sở Phi Dương bắt đầu cảm thấy có điều không đúng. Không hiểu sao
ánh mắt Quân Thư Ảnh lần này nhìn hắn không lộ vẻ căm thù sâu xa mà
ngược lại y lại im lặng như vậy?
Một cơn nhiệt lưu dâng lên dưới bụng, Sở Phi Dương hừ một tiếng, đau
khổ áp chế. Hắn chau mày, nói với Quân Thư Ảnh đang im lặng nhìn mình:
“Ngươi đi mau đi!”
Quân Thư Ảnh vẫn không phản ứng, cũng không lộ vẻ sợ hãi.
Dược tính lại mãnh liệt dâng lên, như hổ như lang. Sở Phi Dương vốn
khó có thể áp chế dục hỏa, trước mặt lại là người mà hắn vẫn luôn mê
luyến, càng khiến hắn khó có thể chịu được.
“Ngươi không nghe sao? Mau cút!” Sở Phi Dương đau khổ khống chế
dục vọng mãnh liệt cùng ý nghĩ muốn đem người trước mặt đặt dưới thân,
không kiên nhẫn hét lớn.
“Không đi phải không?” Đối mặt với Quân Thư Ảnh vẫn như trước
không có phản ứng gì, Sở Phi Dương liền giữ chặt tay y, giọng nói đã trở
nên khàn khàn: “Nếu không đi đừng trách sao ta không khách khí.”
Quân Thư Ảnh vẫn để mặc cho hắn đụng chạm. Sở Phi Dương mặc dù
bị dục hỏa thiêu đốt vẫn bắt đầu nhận ra, chuyện này… chỉ là mộng mà
thôi. Quân Thư Ảnh có thể ôn nhu mà thuận theo hắn? Chỉ có trong mộng
mà thôi.
Quả nhiên là mộng. Aizz…
Nếu là mộng – Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh vào ngực mình,
cắn răng nói: “Ta Sở Phi Dương anh minh một đời, tại sao lại muốn làm
loại chuyện này với ngươi? Thật không cam lòng…” Những lời sau không