DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 290

Trong viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, Sở Phi Dương ra khỏi

thư phòng, liền nhìn thấy Cao Phóng đang ôm tiểu hài tử đi đến. Cao Phóng
nhìn thấy Sở Phi Dương cũng có chút kinh ngạc, nhìn thấy quyển sách trên
tay Sở Phi Dương, hắn cười nói: “Sở đại hiệp cũng thật tận tâm tận lực với
Giáo chủ của chúng ta.”

Sở Phi Dương vờ như không nghe thấy ý cười trào phúng trong lời nói

của Cao Phóng, chỉ cười cười mời hắn vào thư phòng. Tiểu hài tử đang ghé
sát vào người Cao Phóng, nhìn thấy Sở Phi Dương liền hướng hai bàn tay
nhỏ bé về phía hắn, bập bẹ kêu lên như muốn Sở Phi Dương ôm mình. Cao
Phóng đưa tiểu hài tử vào lòng Sở Phi Dương, cười nói: “Tiểu tử này thật
không hiểu tốt xấu, ta bên cạnh ngươi nhiều ngày như vậy mà ngươi chỉ
nhớ đến tên phụ thân không thèm để ý đến ngươi.”

Sở Phi Dương ôm thân thể mềm mại vào lòng, nhìn tiểu hài tử cắn cắn

ngón tay, ngoan ngoãn ghé đầu vào vai mình, nước dãi dính vào y phục,
trong lòng không khỏi cảm thấy yêu thương.

Cao Phóng đến ngồi cạnh bàn, tùy tay cầm một quyển sách lên xem. Sở

Phi Dương đưa quyển sách có ghi về loại dược này chỉ cho Cao Phóng
xem. Cao Phóng nhìn lướt qua, thở dài: “Ta đã sớm cảm thấy viện Giáo chủ
mang thai có liên quan đến loại dược này.” Nói xong liền kể việc Thanh
Lang đi tìm dược cho Giáo chủ tiền nhiệm, rồi ép buộc Quân Thư Ảnh ăn
loại dược kỳ lạ đó cho Sở Phi Dương nghe.

Sở Phi Dương nghe xong cũng không lên tiếng, đôi mày đang nhíu lại

không giấu được vẻ lo lắng. Tiểu hài tử trong lòng hắn bất an mấp máy
mấy tiếng, hắn liền nhẹ nhàng vỗ vỗ trấn an.

Cao Phóng hỏi: “Giáo chủ ổn chứ?”

Sở Phi Dương gật gật đầu, nói: “Sao ngươi không tự mình đi xem hắn

như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.