DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 300

hắn làm mắt mặt mà trừng phạt hắn như vậy. Ngươi thật xứng đáng làm sư
phụ mà.”

Tín Bạch bị người khác nói như vậy, gương mặt già nua phút chốc trở

nên âm trầm. Sở Phi Dương nghe y nói, cảm thấy dường như y có ý bảo vệ
mình, giống như những lời nói khi họ ở Hồ gia trại, nhất thời hắn cảm thấy
tâm tình hỗn loạn, không biết là loại tư vị gì. Nhưng khi hắn nhìn sang
gương mặt âm trầm của Tín Bạch, biết là có chuyện không tốt liền nhíu
mày quát: “Không được vô lễ. Mau hướng sư phụ ta bồi tội.”

Quân Thư Ảnh cười lạnh nói: “Ngươi dám dùng loại khẩu khí này ra

lệnh cho ta? Ngươi nghĩ rằng ta lo ngươi sống hay chết sao? Nếu ngươi bị
đánh chết, sau này sao giúp ta khôi phục nội lực? Hay là ngươi muốn mượn
chuyện này để kéo dài thời gian? Sở Phi Dương, ngươi chớ giở thủ đoạn
trước mặt ta.”

Sở Phi Dương lửa giận dâng lên. Hắn luôn nhiệt tình vì y, lại bị y nghi

đông nghi tây. Sở Phi Dương lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi lập tức hướng
sư phụ ta bồi tội!”

“Lão già giả nhân giả nghĩa này, ta chỉ sợ hắn không tha thứ nổi.” Quân

Thư Ảnh khinh thường nói.

“Ngươi…” Sở Phi Dương tức giận đứng dậy. Không đợi hắn nói tiếp,

Tín Bạch đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”

Sở Phi Dương áy náy nhìn về phía Tín Bạch, nói: “Sư phụ.”

“Đủ rồi, các ngươi cút ra ngoài hết cho ta.” Tín Bạch xoa xoa đôi mày,

thấp giọng nói.

“Sư phụ…”

“Cút ngay! Cút!” Tín Bạch ném chén trà trên bàn, giận dữ hét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.