DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 301

Sở Phi Dương lòng đầy hối lỗi quỳ xuống lạy, rồi đứng dậy rời đi. Quân

Thư Ảnh cũng nhàn nhàn theo sát phía sau.

Sở Phi Dương ra khỏi tửu lâu liền đi thẳng về biệt viện. Quân Thư Ảnh

im lặng theo sát phía sau, hai người trên đường đi không nói tiếng nào. Đến
một chỗ vắng vẻ bên bờ hồ, Sở Phi Dương cuối cùng không nhịn được, tức
giận nói với Quân Thư Ảnh: “Ta vẫn chưa thanh toán chuyện ngươi lần
trước ám toán sư phụ ta, lần này lại nói những lời ác ý như vậy. Sau này
ngươi còn dám vô lễ với sư phụ ta, ta tuyệt không tha cho ngươi.”Quân
Thư Ảnh hừ lạnh, quay mặt sang chỗ khác, không buồn lên tiếng. Sở Phi
Dương càng thêm giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nghĩ ta đã đáp ứng sẽ
giúp ngươi hồi phục công lực mà có thể làm theo ý mình. Ngươi còn vô lễ
như thế với sư phụ ta, hay muốn ám toán sư phụ ta, Sở Phi Dương ta tuyệt
đối sẽ không giúp ngươi.”

Lời nói này chạm vào điều Quân Thư Ảnh đang lo sợ, ánh mắt của y

dao động, nhướng mày nhìn Sở Phi Dương, cả giận nói: “Ta bất quá không
quen nhìn tên ngu ngốc Mai Thần Anh dám diễu võ dương oai trước mặt
ngươi. Nếu ngươi không thích, lần sau ta tuyệt đối không lên tiếng.”

Sở Phi Dương nghe y nói vậy, mặc dù biết y chỉ vì lợi dụng mình mới

chịu nhẫn nhịn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, bao nhiêu bất mãn
cùng oán giận, chỉ cần một câu nói này của y, lập tức tan thành mây khói.

Hắn thở dài, xoay người sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Trở về đi.”

Quân Thư Ảnh gật gật đầu, đi bên cạnh hắn. Dọc đường cả hai đều im lặng
chìm trong tâm tư của riêng mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Phi Dương đem một thùng nước ấm thật

lớn đến phòng Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi
muốn làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.