DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 348

không thể tránh khỏi việc bị quái vật đuổi giết.

“Quái vật kia là theo mùi tiên thảo mà đến.” Phía sau là thanh âm hổn

hển của Giáo chủ. Cánh tay y đột nhiên bị nắm lấy, giọng nói u ám của
Giáo chủ vang lên bên tai: “Quân Thư Ảnh, bổn tọa biết ngươi xưa nay
trung thành. Nhưng trên đùi ngươi có thương tích, chỉ có thể liên lụy mọi
người. Còn chút công lực ngươi hãy hỗ trợ ta đi. Bổn tọa chắc chắn sẽ nhớ
công lao của ngươi.” Hắn nói, lấy một quả tiên thảo màu hồng bóp nát, để
chất lỏng chảy xuống gương mặt Quân Thư Ảnh.

Đang lúc tim Quân Thư Ảnh đập loạn nhịp, y đột nhiên bị đẩy, thân thể

va vào vách động cứng rắn, từ cánh tay truyền đến một trận đau đớn.

“Giáo chủ…” Quân Thư Ảnh ôm cánh tay phải bị gãy, mơ hồ kêu lên.

Không còn một bóng người. Trong bóng tối khôn cùng, chỉ còn một mình
y, ở một nơi xa lạ…

“… Giáo chủ, Giáo chủ, tỉnh…”

Quân Thư Ảnh mở choàng mắt, bật ngồi dậy, cảm thấy cả người mình

đầy mồ hôi lạnh.

“Giáo chủ, ngươi lại gặp ác mộng?” Cao Phóng đứng bên giường, lo

lắng nói. “Không phải đã lâu lắm người không gặp hay sao…”

Quân Thư Ảnh nhìn Cao Phóng, trong lúc còn bàng hoàng lại lẫn lộn

với gương mặt đẫm máu của thiếu niên trong trí nhớ.

Cao Phóng đang nói gì đó lại bị Quân Thư Ảnh kéo xuống giường, ôm

thật chặt.

“Cao Phóng…” Giọng nói trầm thấp khẽ run, mang theo sợ hãi. “Thật

tốt là ta còn ngươi… thật tốt, khi ngươi đến cứu ta… sống sót…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.