năng lực nịnh nọt của huynh.” Tín Vân Thâm nói, đôi mắt tinh nghịch lộ
nét tươi cười. “Đệ biết mà, mặt nào đại sư huynh cũng đều đứng đầu.”
“Tiểu quỷ.” Sở Phi Dương vò vò đầu Tín Vân Thâm một hồi. Tín Vân
Thâm kêu lên xin hắn buông tha, giãy nãy lui về phía Tống Lam Ngọc ở
phía sau, cười nói: “Ngươi thấy rồi đó, Sở đại ca của ngươi cũng không
phải chính nhân quân tử gì.” Tống Lam Ngọc nhìn Sở Phi Dương, nhưng
chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Sở Phi Dương vừa rồi cùng Tín Bạch nói chuyện nên lòng tràn đầy vui
sướng, lúc này cũng hưng trí đùa giỡn cùng Tín Vân Thâm và Tống Lam
Ngọc.
Đang lúc ba người đang đùa giỡn, một tiểu nha hoàn tiến đến, vén áo thi
lễ, cười nói: “Sở đại hiệp, tiểu thư nhà ta thỉnh ngài đến.”
Người đến là tì nữ của Mai Hân Nhược, Sở Phi Dương vội nhận lễ, cười
nói: “Gần đây tại hạ bận rộn, không đến chào hỏi Mai cô nương, thật thất
lễ.”
Tín Vân Thâm thấy Tống Lam Ngọc nhíu mày cúi mặt, đầy vẻ buồn
bực, liền cười nói: “Haizzz, có người không vui rồi. Lam ngọc, Mai tiểu
thư cũng là người quen của ngươi, ngươi nếu lo lắng thì cứ đi cùng đại sư
huynh đi.”
Sở Phi Dương véo gương mặt non mềm của Tín Vân Thâm, lại vỗ vỗ
đỉnh đầu Tống Lam Ngọc, cười nói: “Ở đây chờ đi, sư huynh trở về sẽ
mang kẹo đường cho các đệ ăn.” Nói xong liền cùng tỳ nữ kia ra ngoài.
“Đáng ghét, xem chúng ta như tiểu hài tử.” Tống Lam Ngọc sờ sờ đỉnh
đầu, phẫn nộ nói.
Tín Vân Thâm thở dài, nói: “Ta là muốn làm tiểu hài tử, nhưng có người
lại muốn làm người của đại…” Lời trêu chọc còn chưa nói xong, khóe mắt