DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 464

mệt, như khẩn cầu, lại đượm màu bi ai…Quân Thư Ảnh bất giác thốt
không nên lời.

Ngày trước y xem Sở Phi Dương là kẻ địch, tất yếu cho rằng hắn gây

khó dễ cho mình khắp nơi, nên trăm phương ngàn kế tìm cách đối địch với
hắn, cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn. Nhưng bây giờ nếu đã coi Sở
Phi Dương là bằng hữu, thậm chí còn muốn có mối quan hệ mật thiết hơn
cả bằng hữu, thì xem xét lại những việc trước kia, khó mà phủ nhận được
hảo ý lẫn nỗi khổ tâm của hắn. Thân là kẻ chất chứa lỗi lầm như y, muốn
nói gì cũng không được.

Nhưng mà trọng yếu hơn, giọng điệu dường như sắp chống đỡ không

nổi nhọc nhằn ấy của Sở Phi Dương, y đã từng nghe một lần. Vẻ mặt chán
ngán bất nhẫn của Sở Phi Dương khi ấy hiện ra rõ nét mồn một, khiến nhịp
tim Quân Thư Ảnh bất giác dồn dập.

Một Sở Phi Dương như thế, y vĩnh viễn không muốn gặp lại.

Quân Thư Ảnh vẫn còn đang thẫn thờ, đột nhiên nhận ra tay Sở Phi

Dương đã luồn vào áo mình từ bao giờ, đang táo tợn vuốt ve ngực y.

“Ngươi… ngươi làm cái gì đấy?!” Quân Thư Ảnh dựng tóc gáy, trong

nháy mắt đã quên sạch bi thương, cố gắng kháng cự, đẩy Sở Phi Dương ra.

Sở Phi Dương thì đã chuyên tâm vùi đầu trên người y, cuồng nhiệt tấn

công phần da thịt lộ ra ngoài vạt áo bung mở. Chẳng mấy chốc trước ngực
Quân Thư Ảnh đã cương lên hai nốt nhỏ. Cảm thấy thân thể trong tay hơi
hơi run rẩy, Sở Phi Dương càng ra sức mút liếm, phát ra những âm thanh
cắn nuốt đầy đói khát. Nghe được tiếng thở dốc phía trên, tay hắn cũng
không quên nhiệm vụ, tăng thêm nhiệt tình chạy khắp nơi mơn man đùa
bỡn.

“Sở… Sở Phi Dương, giữa ban ngày ban mặt, lại đang ở Lãng Nguyệt

sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi tới, ngươi… ngươi phát rồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.