DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 463

Quân Thư Ảnh thừa biết ý tứ của hắn hoàn toàn không giống với mình,

cộng thêm bộ dáng Sở Phi Dương chẳng có chút ý định đứng đắn gì, trong
lòng không khỏi hấp tấp. Y thoáng trầm ngâm, rồi tận lực dùng vẻ mặt ôn
hòa nhất mà nói: “Ta đã nghĩ được thông suốt rồi, lúc trước là do ta quá u
mê cố chấp. Lời khuyên của ngươi ta đã suy xét kỹ càng, từ nay sẽ không
gây ra những việc hồ đồ nữa…”

Nụ cười của Sở Phi Dương càng thêm xán lạn, vui vẻ gật gật đầu.

Khẩu khí của Quân Thư Ảnh cũng không chút giận dữ, tiếp tục bình

tĩnh thuyết phục: “Ân oán ngày trước một bút xóa bỏ. Chúng ta xem như là
đánh nhau rồi mới thành bằng hữu, từ nay về sau dùng lễ quân tử mà đối
đãi nhau.” (từ gốc: quân tử chi giao = đối đãi nhau theo lễ nghĩa người
quân tử = không xôi không thịt ăn chay trường)

“Không thể.” (mơ đi em!) Sở Phi Dương rướn tới, nhướn mày: “Tiểu

Thạch Đầu mỗi ngày mỗi lớn, ngươi với ta sao có thể trở thành quân tử chi
giao được?”

Quân Thư Ảnh cứng đờ người, mặt hết trắng lại xanh. Sở Phi Dương

trong bụng đắc ý, ngoài mặt càng khoác lên vẻ vô lại, chậm rãi nghiêng
người trêu chọc, “Quân tử chi giao hay tiểu nhân chi giao, chẳng phải đều
là giao tình cả sao? Ta tình nguyện cùng ngươi ngọt nồng như rượu …” (1)

“Ngươi!” Mặt Quân Thử Ảnh sa sầm, vừa muốn nổi giận thì đã bị Sở

Dương ôm chầm lấy.

Sở Phi Dương chôn mặt ở hõm vai Quân Thư Ảnh, âu yếm dụi dụi.

Hành động ôn nhu đầy lưu luyến ấy khiến những lời nóng giận chực thoát
ra khỏi miệng y bất giác tiêu biến.

Thanh âm Sở Phi Dương trầm và buồn, xuyên qua lớp lớp xiêm y, thấm

vào tận sâu đáy lòng, gây ra từng đợt chấn động rất nhỏ: “Quân Thư Ảnh,
đừng tiếp tục làm ta thất vọng nữa…” Trong thanh âm hắn gánh nặng mỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.