nói ra, nhưng Quân Thư Ảnh lại tin tưởng. Sở Phi Dương muốn day dứt
cũng không được.
Phía sau giường trúc có một gốc đại thụ, trên thân cây buộc một sợi dây
bố, một đầu sợi dây lại buộc trên bụng của Tiểu Thạch Đầu. Sợi dây chỉ dài
hơn tám thước, vừa đủ để Tiểu Thạch Đầu bò bò trên chiếc chiếu trải dưới
mặt đất, cũng không cần lo lắng hài tử bò tới nơi không nhìn thấy được.
” Thế nào? Dễ chịu chút nào chưa?” Sở Phi Dương thấp giọng hỏi.
Quân Thư Ảnh ‘Ừ’ một tiếng, nơi chân mày vẫn nhíu chặt, vừa nhìn đã
biết là đang khó chịu.Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng, cũng trèo lên
giường, đem Quân Thư Ảnh kéo vào, hôn nhẹ lên trán hắn, nói ” Tuy rằng
rất khó chịu, thế nhưng chỉ còn hơn tám tháng. Sau đó sẽ không bao giờ …
như vậy nữa. Ta cam đoan.”
Quân Thư Ảnh lại ‘Ừ’ một tiếng.
Sở Phi Dương suy nghĩ một chút lại nói: ” Còn nữa, Tiểu Thạch Đầu
cũng một tuổi rồi. Cũng đến lúc chọn đồ vật đoán tương lai rồi.”
Quân Thư Ảnh mở mắt nhìn về phía Tiểu Thạch Đầu đang bò qua bò lại
trên mặt đất, có chút phiền muộn, ” Đều đã lớn như vậy, sao vẫn như một
nắm gạo nếp?!”
Sở Phi Dương buồn cười nói: ” Ngươi thật là… tiểu hài tử đều như vậy,
đương nhiên đều mềm mại non nớt.” Nói rồi cũng nhìn về phía Tiểu Thạch
Đầu, tiểu hài tử kia vẫn đang cúi đầu tìm hiểu nút thắt trên bụng.
” Tiểu Thạch Đầu cũng phải có một cái tên. Nên gọi là gì mới tốt đây?”
Sở Phi Dương vuốt vuốt mái tóc dài của Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhắm lại hai mắt ” Tuỳ tiện đi. Sở Tiểu Thạch, Sở Thạch
cũng rất được.”