ổn, từ nay về sau càng phải thận trọng hơn.
Lúc này Sở Phi Dương ở trên giường cũng cử động, cau mày hừ nhẹ
một tiếng tỉnh lại.
” Ngươi tỉnh. Là ai đả thương ngươi? Ngươi vì sao lại trêu chọc tới
cường địch như vậy?” Quân Thư Ảnh không hài lòng nói.
Sở Phi Dương khó khăn muốn ngồi dậy, Quân Thư Ảnh chỉ ở một bên
lẳng lặng nhìn, Sở Phi Dương nhổm lên được một nửa lại ngã trở về
giường, chật vật mà ho một trận. Quân Thư Ảnh thờ ơ một lát, cuối cùng
cũng than nhẹ một tiếng nghiêng người về trước giúp hắn thuận khí.
Sở Phi Dương rốt cục cũng thở đều đặn, bởi vì vừa ho khan một trận
nên mặt đỏ bừng. ” Sắc mặt của ta thoạt nhìn ra sao? ” Sở Phi Dương mở
miệng hỏi.
Quân Thư Ảnh tỉ mỉ quan sát một chút, trả lời ” Thật không tốt.”
Sở Phi Dương lại hỏi ” Vậy ngươi cảm thấy thế nào?”
” Cái gì?!” Quân Thư Ảnh khó hiểu nhíu mày.
Quân Thư Ảnh trên mặt trong mắt nào có nửa điểm yêu thương? ! Sở
Phi Dương thất vọng lắc đầu nói: ” Không có việc gì.”
Quân Thư Ảnh mở miệng ” Lần này ngươi chọc tới đối thủ lợi hại như
vậy, sau này hẳn có phiền phức. Ngươi vận khí điều tức trước đi, phải mau
chóng khôi phục mới tốt.”
Nói xong liền đứng dậy. Sở Phi Dương kéo tay hắn, vội la lên: ” Ngươi
đi đâu?”
Quân Thư Ảnh cảm thấy quái lạ ” Ngươi phải chữa thương, ta đương
nhiên không tiện quấy rầy.”