” Thiên Nhất Giáo.” Cậu thiếu niên nghiêm túc, chính xác ngắn gọn mà
đáp lời hắn, sau đó bế khẩu không thèm nhắc lại.
Thanh Lang lộ ra bộ dáng ngạc nhiên, lại quan sát thiếu niên trước mặt
từ đầu đến chân một lượt, lên tiếng nói lại ” Vậy các ngươi thực sự không
cần lo lắng ta là người xấu.”
Thiếu niên kia thế nhưng không có đáp lời, diện vô biểu tình mà ngồi
đó.
Thanh Lang chán đến chết quay ra quan sát hoa văn trên nóc xe. Không
khí bên trong xe buồn bực khiến hắn khó chịu, vài lần lên tiếng muốn trêu
đùa thiến niên, nhưng cậu ta chỉ vài từ đơn giản ngắn gọn đã trả lời mọi vấn
đề của hắn, không nói dư thừa.
Thanh Lang buồn chán đến ngứa ngáy___ có lẽ là thực sự toàn thân
ngứa ngáy, lớp kết vẩy nơi miệng vết thương bắt đầu ngứa lên, giống như
có vô số loài côn trùng đang đục khoét.
Thanh Lang vì khó chịu mà ngọ nguậy, cố nén đau đớn, nhe răng trợn
mắt lật qua lật lại.
Cậu thiếu niên cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa đành mở miệng
” Ngươi trọng thương vừa tỉnh, đừng lộn xộn.”
Thanh Lang quay đầu nhìn y, suy nghĩ một chút liền cười nói ” Nga—
Ngươi được sắp xếp đặc biệt chiếu cố ta sao. Sớm nói thôi—-”
” Ngươi muốn làm cái quỷ gì?” thiếu niên hồ nghi hỏi.
” Vết thương của ta rất khó chịu, ngươi mau nghĩ biện pháp đi.” Vẻ mặt
Thanh Lang khổ sở .