DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 557

Lời hắn nói hoàn toàn là thật. Hắn không sợ đau, nhưng ngứa ngáy

giống như trăm ngàn móng vuốt đang cào gãi thế này thật khó chịu.

” …….” thiếu niên trầm tư trong chốc lát, mở miệng ” Chịu đựng.”

“……..” Thanh Lang ngay lập tức im lặng.

Chỉ sau một lát Thanh Lang lại một lần nữa khôi phục tinh thần, giật

giật khoé miệng :” Cái kia……. trên người ta có thuốc trị thương, bôi trên
vết thương cũng có thể hoá giải đôi chút.”” Ở đâu?” Thiếu niên tiến lại gần.

Thanh lang ngửi thấy một mùi hương tươi mát giống như cỏ non ập vào

trước mặt, hắn nhịn không được hít vài hơi.

” Ngươi thật dễ ngửi.” Thanh Lang cười nói.

Thiếu niên nghe vậy không hài lòng mà cau mày, thế nhưng Thanh

Lang rõ ràng thấy lỗ tai hắn có chút đỏ ửng, không khỏi len lén cười trong
lòng, ngoài mặt cũng không dám để lộ chút nào. Sợ rằng nếu tiếp tục trêu
chọc y, chắc chắn sẽ tức giận.

Cậu thiếu niên từ trong người Thanh Lang lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh

xảo, vừa mở ra nhìn, bên trong là thuốc mỡ xanh biếc. Vươn một ngón tay
lấy một chút bằng hạt đậu để dưới mũi ngửi ngửi, nghi hoặc hỏi ” Thuốc
này không phải thứ bình thường. Ngươi từ đâu mà có?”

” Chiến lợi phẩm.” Thanh Lang mím môi cười, ngược lại là vẻ mặt đau

khổ nói ” Giúp ta thoa một chút đi, ta khó chịu đến chết.”

Thiếu niên kia gật đầu, nghiêng người về phía trước. Cự ly gần tới mức

nhìn thấy cả lông tơ trên khuôn mặt thanh tú nghiêm túc của y, lông mi rất
dài, cái mũi thẳng tắp, bởi vì đang tập trung tinh thần mà hơi cắn lên cánh
môi mỏng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.