Quân Thư Ảnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn vào mắt Sở Phi Dương”
là ta không đúng, ta giận cho đánh mèo.”
Sở Phi Dương thình lình bị ánh mắt chân thành kia xông cho ngây ngất
sung sướng, tâm tình đùa giỡn tiêu thất hơn nửa, hai tay ôm chặt thắt lưng
mềm dẻo của Quân Thư Ảnh, dùng sức làm cho thân thể có chút lạnh của y
dán sát vào nhau, đem mặt kê trên vai y cọ cọ ” Đột nhiên khiêm nhường
như vậy, ta cũng không nỡ hạ khẩu…….” ( khẩu- miệng)
Quân Thư Ảnh hơi nhếch khoé miệng, đưa tay sờ sờ mái tóc đen trên
vai của Sở Phi Dương, mái tóc đen dày lộ vẻ mộc mạc, giống như chủ nhân
của nó chính trực đơn thuần.
” Ngươi không tức giận?” Quân Thư Ảnh hỏi
” Làm sao bỏ được a…….” Sở Phi Dương ngập ngừng, tay cũng bắt đầu
trở lên không thành thật.
” Vậy thật tốt quá. Đi tới phòng ta đem bát đũa thu dọn chút đi.” Quân
Thư Ảnh vỗ vỗ bả vai Sở Phi Dương, mỉm cười nói.
Lúc này vốn mở miệng phải là nùng tình mật ý ngươi nông ta nông, một
câu phá đám này của y hệt như một chậu nước lạnh từ trên đầu Sở Phi
Dương giội xuống, sắc mặt hắn tối sầm nhìn Quân Thư Ảnh” Ngươi theo ta
nhận lỗi là vì cái này?”” Không phải, ngươi đừng hiểu lầm.” Quân Thư
Ảnh lên tiếng ” Bất quá nếu không có việc gì, chung quy vẫn đem sự tình
làm cho xong đi.”
” Ngươi, ngươi không thể tiện tay đem đến trù phòng, thuận tiện rửa
sao?” Sở Phi Dương hàm chứa cơn giận nói.
” Quân tử xa nhà bếp.” Quân Thư Ảnh nghiêm mặt trả lời ” Được rồi,
đừng lãng phí thời gian. Mau đem mấy việc vặt vãnh làm cho xong đi, tâm