nghiền, mục đích Sở Phi Dương hy vọng từ lâu, rốt cục cũng tới.
Mà hơn hai mươi ngày này, giang hồ đồn đãi lại có phái Thanh Thành,
Hồng Diệp Các, Vô Hoa Cốc, Trần Nguyệt Sơn Trang, Bích Ba
Thành…..v….v mấy vị thiên kim tiểu thư của các đại môn phải đều bị yêu
nhân kia quấy rầy. Sở Phi Dương hướng về phương hướng các phái lắc lắc
cúi đầu, yên lặng hổ thẹn nói ” Các vị chưởng môn Thành chủ Cốc chủ Lão
trang chủ, tại hạ xuất sư bất lợi, để các vị bị kinh hãi rồi.”
Thanh Lang hạ lệnh cho thuộc hạ đi theo đóng quân tại thôn trấn, để
Yến Kỳ ở lại, phân phó hạ nhân hảo hảo chiếu khán, liền tự mình dẫn theo
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh hướng về nơi trú ẩn của tên tiểu tặc.Ba
người kỵ mã tới vùng ngoại ô xa xôi rời xa thành trấn, đi tới bên hồ. Lại đi
thuyền hướng giữa hồ thêm một khoảng thời gian, mới nhìn thấy một tiểu
đảo.
” Tên này đúng là lão thử, trốn kỹ như vậy, nhát gan tới mức này.”
Thanh Lang bước chân lên đảo, cảm khái nói.
Quân Thư Ảnh nhìn xung quanh, trên đảo khắp nơi khắp chốn đều mọc
từng bụi hoa tươi, đủ loại đủ kiểu, sắc màu rực rỡ, mùi thơm tinh tế, trái lại
cảnh sắc thực yên bình đầy sức sống.
” Những …… bụi hoa này có cổ quái, mọi người cần cẩn thận.” Quân
Thư Ảnh nhíu mày nói. Những bụi hoa này nhìn qua có vẻ hỗn độn tuỳ ý
sinh trưởng không có trật tự, nhưng nhìn kỹ, cũng ẩn giấu huyền cơ, ẩn
hàm một trận pháp ảo diệu trong đó.
” Sợ hắn làm cái gì, cho dù có trận pháp huyền cơ gì đó, bất quá cũng là
chút thủ thuật che mắt. Bằng không đem mấy thứ hoa hoa thảo thảo này
toàn bộ nhổ tận gốc, trận pháp gì cũng không còn.” Thanh Lang hiểu nhiên
cũng nhìn ra chút môn đạo, nhưng làm bộ phe phẩy thiết phiến khinh
thường nói.