Sở Phi Dương lại cố tình dưới tầm mắt y, tại điểm đỏ trước ngực trái y
sỗ sàng liếm một chút, kích thích Quân Thư Ảnh lại một phen hơi thở bất
ổn, ngay cả bên tai cũng đỏ lên.
“Chỉ hỏi điều này, ngươi nói hay không.” Sở Phi Dương vô lại nói.
“Ngươi…thực sự nhàm chán. Ta nói rồi, việc ta làm có đạo lý của riêng
ta.” Quân Thư Ảnh quay đầu trả lời.
“Không nói?” Sở Phi Dương nhếch cao lông mày, tay bên ngực trái
dùng chút lực đạo vuốt ve, mặt tiếp tục chôn xuống phía dưới. “Không nói
thì không nói. Ta cũng không làm ngươi khó xử, ngươi nếu thật sự muốn
bính, tự mình đến đây đi.” Sở Phi Dương một bên tháo uống đai lưng bên
hông y, một bên nâng mặt cười nói: “Chính ngươi cũng có thể tự làm cho
mình thật thoải mái…”
Quân Thư Ảnh cứng đờ, cảm thấy bên hông buông lỏng, Sở Phi Dương
đã đem đai lưng cởi xuống ném sang một bên, ngón tay trước ngực trái còn
đang tàn sát bừa bãi.
“Ngươi đủ rồi…” Quân Thư Ảnh mở miệng nói.
Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn hắn.
Quân Thư Ảnh nuốt nuốt nước miếng,nước miếng qua yết hầu khô khốc
có chút đau đớn: “Bọn đạo chích này ở trong trà lâu khua chiêng gõ trống
cải biên chuyện xưa của ta và ngươi, hủy danh dự người…”
Y chưa nói dứt Sở Phi Dương đã đột nhiên hung hăng đè lên, trong đôi
mắt chợt hiện quang mang sáng rực: “Ngươi, chính là vì điều này?! Ngươi
Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh ngươi chưa từng để ý ánh mắt người khác
nhìn ngươi như thế nào?! Nhưng lại bởi vì…”