Sở Phi Dương nhìn khuôn mặt người thanh niên với bộ dáng nghiêm
túc, đứng đắn trước mặt, bất đắc dĩ muốn thở dài. Hài tử này a, có chuyện
này thôi, ngươi không thể để buổi sáng ngày mai đến sao? Đang đêm tối,
gió to tuyết lớn, có cần vì việc này mà phải lặn lội đến đây không? Tuổi trẻ
a, hăng hái đến vậy sao?
Sở Phi Dương bày ra vẻ mặt tươi cười ôn hoà, dẫn Sở Vân Phi vào đại
sảnh, mở miệng nói: “Vân Phi huynh đệ là từ Thanh Châu đến sao? Thời
tiết ác liệt như vậy thật sự là làm khó ngươi rồi.”
Sở Vân Phi vỗ vỗ tuyết đọng trên người, lắc đầu nói: “Không phải, đệ từ
nơi ở của Sở đại ca đi ra, liền chạy về Thiên Sơn ngay, dọc đường một
người bằng hữu của đệ phát hiện ra đây là đồ giả cho nên đệ lập tức quay
lại, đi đi lại lại thế này chỉ mất chút thời gian, còn may vẫn chưa quá
muộn.”
“Như vậy a,” Sở Phi Dương tủm tỉm cười, nói: “Vân Phi huynh đệ đi
đứng thật chịu khó, lệnh sư thật có phúc a.”
Sở Vân Phi gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Đa tạ Sở đại ca
khích lệ.”
Sở đại ca không hề khích lệ ngươi a, Sở Phi Dương trong lòng thở dài.
Vào trong sảnh, Sở Phi Dương rót một chén trà nóng cho Sở Vân Phi,
rồi ngồi xuống đối diện, hỏi: “Không biết vị bằng hữu kia của ngươi làm
sao biết được đây là kiếm giả? Vân Phi huynh đệ định tính toán thế nào?”
Sở Vân Phi ngửa đầu uống cạn chén trà, tay bưng tách trà không, ánh
mắt nhìn về phía ấm trà: “Quả thật nhận ra nó là đồ giả cũng dễ dàng, tại
lúc ấy đệ sơ ý, không xem xét cẩn thận.”
Sở Phi Dương nhìn cậu như vậy lắc lắc đầu, xách ấm trà để xuống trước
mặt Sở Vân Phi, tiếp tục nói: “Vân Phi huynh đệ, kiếm này Quân Thư Ảnh