DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 696

Sở Phi Dương đang nhìn nhìn đại đường tửu lâu ồn ào náo nhiệt, nghe

Quân Thư Ảnh nói như thế, quay đầu lại nhìn thẳng y cười: “Ta cũng nghĩ
như vậy.”

Quân Thư Ảnh cũng đi đến cạnh mành che nhìn ra bên ngoài, tinh tế

đánh giá một lượt đủ loại khách nhân đang ngồi.

Sở Vân Phi trơ mắt ngồi xem, tựa hồ chỉ có mình là nhàn rỗi nhất, thật

sự không nên a, liền cũng đứnglên tiến gần tới bên cạnh mành. Sở Phi
Dương cùng Quân Thư Ảnh hai người một tả một hữu, đẩy ra bức rèm châu
tinh mịn nhìn ra bên ngoài. Sở Vân Phi ngó trái ngó phải, nghĩ muốn chen
cùng Sở Phi Dương bên kia, khổ nỗi, chỗ đó quá nhỏ, nếu chưa gì đã cùng
người mình kính ngưỡng từ lâu lại vừa mới nhận thức có một ngày quá
thân cận tựa hồ không hay lắm, Sở Vân Phi ngã ra, hơn phân nửa thân mình
lộ ra bên ngoài.

Sở Phi Dương chọn mi nhìn nhìn cậu, Sở Vân Phi có chút xấu hổ hướng

hắn cười cười. Sở Phi Dương bất đắc dĩ thở dài, nói với Quân Thư Ảnh:
“Thư Ảnh lại đây, Vân Phi huynh đệ, ngươi đi bên kia.”

Quân Thư Ảnh nghe vậy, nhanh nhẹn như miêu không một tiếng động

xẹt qua mành.

Tiểu nhị ở gian phòng phía dưới đột nhiên cảm nhận lầu hai có chút dị

động, hồ nghi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bức rèm châu ở một gian nhã phòng
giống như bị gió thổi qua, nhẹ nhàng lay động. Trừ việc đó ra, tất cả đều
bình thường. Tiểu nhị lắc lắc đầu, khách nhân lại cao giọng gọi, vội vàng
tiếp tục chạy đi làm việc.

Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh kề sát trên vách tường, khó khăn lắm

mới đem được Sở Vân Phi ở phía trước hai người kéo đến bên ngoài mành.

Sở Vân Phi thở dài nhẹ nhõm, dưới chân vừa động, bóng dáng đã nhanh

chóng đến bên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.