DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 697

“Nhã gian của tửu lâu như thế nào lại không có cửa, rèm châu này sao

có thể chắn người.” Sở Vân Phi bất mãn nói.

“Người bình thường tới nơi đây là vì ăn cơm, không cần thiết phải như

vậy.” Sở Phi Dương nhẹ giọng cười nói.

Quân Thư Ảnh đã sớm đến bên cạnh mành tiếp tục xem xét, biểu tình

trên mặt thật sự nghiêm túc. Sở Phi Dương thở dài, nếu không phải có đôi
mắt của Sở tiểu hiệp trông mong nhìn hai người, hắn thật sự nhịn không
được muốn đến hôn nhẹ y.

“Không cần lo lắng như vậy.” Sở Phi Dương dán sát vào người Quân

Thư Ảnh thấp giọng bên tai nói. “Ta sẽ không để cho ngươi phải thủ tiết.”

Quân Thư Ảnh đối với việc đùa giỡn này của hắn sớm đã tập thành thói

quen, bất động, mắt cũng chẳng buồn chớp.

Sở Vân Phi nhìn hai ngườigắt gao cùng một chỗ, nhíu nhíu đôi lông

mày, rồi lại thả lỏng, ca thán một hồi, nhắc nhở chính mình phải tin tưởng
vào lời nói của Sở Phi Dương. Bọn họ quả thật là hảo bằng hữu, khó trách
Sở đại hiệp đối với vị tiền giáo chủ ma giáo này lại tín nhiệm như vậy, cơ
hồ hoàn toàn tin tưởng. May mắn mình không có khuyên nhủ Sở đại hiệp
rời xa Quân Thư Ảnh, bằng không hắn nhất định sẽ cho rằng mình là tiểu
nhân tìm cách châm ngòi ly gián.

Ba người đều chìm trông suy nghĩ của riêng mình, nhã gian được bố trí

tinh xảo trầm mặc thật lâu.

Sở Phi Dương ôm lấy ái nhân, mãn nguyện vô cùng. Sở Vân Phi lại thấy

được trong không khí trầm mặc này tựa hồ có cái gì đó đang âm thầm lưu
động, làm cho cậu khó chịu. Đúng lúc này Quân Thư Ảnh lên tiếng phá tan
bầu không khí quỷ dị.

“Chẳng lẽ là hắn?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.