DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 714

sao không tự mình độc chiếm, mà lại đưa cho tên khất cái dơ bẩn như
ngươi.”

Giang Tam vừa rồi bị Quân Thư Ảnh đâm mấy châm, lại bị y uy hiếp,

đốiy có chút kiêng kị, nên cũng thành thành thật thật đáp: “Ta trước kia cứu
người nọ một mạng, gã nói để báo đáp, ta có thể yêu cầu một thứ. Ta nói
muốn rất nhiều vàng bạc châu báu, gã liền đưa vật này cho ta. Chúng ta đã
giao hẹn ở trong này gặp mặt, không nghĩ bị tiểu tử này đuổi đến, nói đây
là kiếm của hắn.”

“Kiếm đúng là của ta! Hơn nữa ta ở trong phái cũng chưa từng nghe nói

trong kiếm giấu bí tịch hay bản đồ kho báu gì, nó chỉ là một thanh kiếm gãy
mà thôi. Nếu trong đó có kỳ hoặc, sư phụ nếu đã bảo ta tìm về, không có lý
gì không nói cho ta biết.” Sở Vân Phi cãi lại.

Sở Phi Dương nâng tay ngăn lại cậu, nghĩ nghĩ lại hỏi Giang Tam:

“Ngươi có thấy mặt người nọ không?”

“Không có.” Giang Tam đầu lắc như cái trống bỏi: “Hắn nguyên bản là

đại hồ tử, lại che mặt, ta cái gì cũng không nhìn thấy.”

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc.

Sở Vân Phi thì cẩn thận thu hồi kiếm của cậu.

Giang Tam nhìn trái nhìn phải, nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói:

“Cái kia… Sở đại hiệp, ngươi hỏi xong rồi đi, có thể thả ta đi.”

Sở Phi Dương nhìn gã một cái lại hỏi: “Bản đồ giấu ở nơi nào?”

Giang Tam nhìn Sở Phi Dương vài lần, lại hắc hắc nở nụ cười: “Sở đại

hiệp, cái này là người khác vì báo ân mới đặc biệt cho ta a. Tiểu tử này lại
nói chắc chắn rằng bọn họ không giấu bản đồ nào bên trong. Dựa theo
giang hồ đạo nghĩa, bảo khố đồ giấu bên trong như thế nào cũng nên là của
ta đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.