DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 721

“Được rồi. Hảo đồ nhi, mau chút cởi hết y phục ngoan ngoãn chờ vi

sư.” Sở Phi Dương ngả ngớn gãi gãi cằm Quân Thư Ảnh. Nhân lúc y còn
đang đắm chìm mặc sức tưởng tượng với võ công bí tịch, bóng dáng chợt
lóe biến mất. Phòng phía sau truyền đến vài âm thanh không nén được,
khiến ý cười nơi khóe mắt càng sâu thêm. Cước bộ nhẹ nhàng đi đến phòng
Tiểu Thạch Đầu.

Không biết có phải là do ở lâu cùng Cao Phóng, Tín Vân Thâm chiếu cố

hài tử khá là chu đáo, Sở Phi Dương từ khe cửa nhìn vào, bên giường là đồ
chơi của Tiểu Thạch Đầu vứt mỗi nơi một thứ, Tín Vân Thâm thì trên
giường bọc chăn chỉ lộ mỗi cái đầu, hảo hảo ôm Tiểu Thạch Đầu vào trong
ngực, một lớn một nhỏ đều đang ngủ say.

Sở Phi Dương vốn là đến bảo Tín Vân Thâm trở về trên núi, nhưng nhìn

thấy cảnh này, cũng không nỡ đánh thức, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở
về.

Lúc trở về phòng ngủ, trong phòng đã không còn một bóng người, chỉ

có vài kiện y vật rơi rụng ở ghế trên giường. Xem trong mắt Sở Phi Dương
là vô hạn hấp dẫn nói không nên lời.

Trong tiểu gian phía sau phòng ngủ ẩn ẩn truyền đến tiếng nước, Sở Phi

Dương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng phả vào mặt. Đi về phía
bình phong chỉ thấy bên trong mộc dũng, Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt,
thỏa mãn nửa ngồi bên thành mộc dũng. Bả vai trơn bóng lộ ra bên ngoài
làn nước, trên xương quai xanh vẫn còn dấu hôn chưa tan.

Mỗi một ti dấu vết trên khối thân thể này, đều do chính tay hắn tạo nên.

Mỗi chỗ mẫn cảm của thân thể này cũng là hắn tự tay khai phá. Mỗi nơi
trên thân thể này, cũng chỉ có hắn được phép đụng vào vuốt ve. Sở Phi
Dương chậm rãi dến gần, hai tay ấn lên đầu vai hấp dẫn kia, nhẹ nhàng
vuốt ve.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.