Không bao lâu sau y đã nhìn thấy một tường rào bao quanh ở góc trong
núi. Đó từng là nơi ở của Hồ gia trại nay đã được cải biến, phòng xá dựng
bằng những thân gỗ thô to sắp xếp không mấy tinh xảo, mơ hồ có thể nhận
ra đâu là chính sảnh, đâu là thiền viện, nơi chốn lộn xộn, cùng diện mạo
của Ôn Hàn và Nhan Tử Dung đúng là bất đồng, toàn bộ đều giống với
hang ổ của bọn sơn tặc hung bạo.
Quân Thư Ảnh nhảy vụt lên tiến vào trong trại. Trong không khí rét
lạnh ẩn ẩn một chút mùi vị khác thường, ở khoảng sân giữa trại có đắp mấy
cái giá đơn sơ, trên không biết là đựng xương cốt của động vật gì, từng cái
giá phía dưới là một đống hỗn độn bụi đất cùng tro than. Trên mặt đất chỗ
nào cũng thấy bát đũa và bầu rượu vứt lăn lóc, không người thu thập.
Quân Thư Ảnh xem xét mà đôi lông mày nhíu lại, đi qua vài căn phòng
trước mặt, hướng đến phía sau tường rào.
Cách đó không xa, trong không trung truyền đến rõ ràng lời nói tức giận
của Sở Vân Phi.
“Cái tên sơn tặc nhà ngươi! Uổng cho một khuôn mặt đẹp như vậy, ra
tay lại đê tiện vô sỉ! Cư nhiên dùng mê dược – thủ đoạn hạ lưu!” Sở Vân
Phi cả giận nói.
Quân Thư Ảnh âm thầm lắc lắc đầu. Một câu nói thực dài, đáng tiếc tất
cả đều là vô nghĩa.
Thanh âm của Ôn Hàn không lớn, có lẽ do nội lực không bằng Sở Vân
Phi, giọng nói của hắn đứt quãng truyền ra ngoài. Cứ như thế, Quân Thư
Ảnh theo thanh âm tìm được chỗ của hai người.
Quân Thư Ảnh vừa mới đến gần, chỉ nghe bên trong cánh cửa truyền ra
tiếng hét thảm thiết của Sở Vân Phi. Y rùng mình, sợ rằng Ôn Hàn thật sự
nói được thì làm được, Sở Vân Phi sẽ phải chịu độc thủ của hắn.