Quân Thư Ảnh một cước đá văng cánh cửa, người ở bên trong tất cả đều
quay qua nhìn chằm chằm về phía y, Sở Vân Phi cũng quên cả việc tiếp tục
kêu thảm, cái mồm đang há to giương lên nhìn Quân Thư Ảnh. Khi đã thấy
rõ là ai, ngay cả đôi mắt cũng trừng lớn.
Phòng này đại khái dùng để thẩm vấn hỏi cung, có đầy đủ mọi loại hình
cụ. Sở Vân Phi lúc này đang bị thiết liên khóa chặt trên một giá gỗ cao cao,
thoạt nhìn hãy còn nguyên vẹn. Ôn Hàn nhượng thủ hạ đưa đến một cái ghế
dựa khá rộng có bọc da thú, nhàn nhã ung dung ngồi ở trên, đang cầm chén
trà xem Sở Vân Phi chịu hình. Phía sau hắn là một hàng sơn tặc cao lớn,
còn có một tên đang đứng trước mặt Sở Vân Phi, một tay cầm đao một tay
kéo quần Sở Vân Phi, muốn làm cái gì chỉ cần nhìn là đã biết.
“Thật to gan! Dàm một mình xông vào Ôn gia trai ta.” Ôn Hàn sau một
khắc kinh ngạc, lập tức khôi phục bộ dạng nói.
“Không bằng cái gan lớn của ngươi, khoa chân múa tay liền dám chặn
đường cướp bóc. Ôn gia trại cái gì, thực tế Nhan Tử Dung kia mới là đương
gia đi. Ngươi một thân công phu không thạo, nếu không nhờ Nhan Tử
Dung che chở, đám sơn tặc này làm sao nghe ngươi sai sử. Chẳng lẽ là
bằng khuôn mặt như nữ nhân của ngươi sao?” Quân Thư Ảnh khinh thường
trả lời, quét qua Sở Vân Phi liếc mắt một cái, lại nói: “Thả cậu ta, ta sẽ
không so đo với ngươi.”
Ôn Hàn tức đến mức nhảy dựng lên, không ngờ bị người khác vạch trần
tại chỗ, thẹn quá thành giận, chỉ vào Quân Thư Ảnh phẫn nộ nói: “Ngươi
đừng có khinh người quá đáng! Cho ngươi nhìn xem đại gia ta không phải
là khoa trương!”
Nói xong từ trong lòng xuất ra một cây roi thô lớn quăng qua, người
cũng hướng Quân Thư Ảnh đánh tới.