DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 786

chúng ta lập tức nhường đường.”

“Không.” Mai Hân Nhược nhìn thẳng Sở Phi Dương nói: “Sở đại ca

muốn an ủi muội, muội thực cảm tạ. Mặc kệ có phải do cha muội gây ra
không, muội cũng nên cống một chút sức lực vì những người dân nghèo
khổ này.” Nói xong quay đầu lại phân phó: “Trương thống lĩnh, hành trình
tạm hoãn, ngươi dẫn người đem những thứ lão gia cho ta mang về Mai gia
phân phó cho thôn dân.”

“Phu nhân…” Trương thống lĩnh nhìn Sở Phi Dương một cái, nhưng

không tán thành cách làm này của Mai Hân Nhược, “Đại nhân nhượng
chúng ta mang cho Mai lão gia rất nhiều hi thế kỳ trân, sao lại có thế cấp
cho bọn dân đen này…”

“Làm càn.” Mai Hân Nhược khẽ trách mắng: “Dù có nhiều hi thế kỳ

trân cũng làm sao quý bằng mạng sống con người được? Cho dù lão gia ở
đây cũng không dám nói như vậy.”

“Thuộc hạ biết tội.” Trương thống lĩnh cuống quít quỳ xuống.

Mai Hân Nhược sắc mặt hòa hoãn một chút, hít một tiếng nói: “Còn

không mau đi.”

Trương thống lĩnh đáp ứng, dẫn theo vài người đi mở hòm. Mai Hân

Nhược lại nhìn về phía Sở Phi Dương, ôn nhu cười nói: “Sở dại ca, muội
với huynh đứng đây đi.”

Sở Phi Dương cười cười với Mai Hân Nhược, lại nhìn Quân Thư Ảnh

phía sau. Thân ảnh y bị nhóm thôn dân vây quanh vẫn thanh lạnh nhạt mạc
như trước, rành mạch đem từng kiện từng kiện đồ vật phân chia cho thôn
dân. Tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Sở Phi Dương, y cũng nhìn lại.

Sở Phi Dương đón nhận ánh mắt y, hướng y nhe răng cười, “thu” một

tiếng, bộ dáng ngả ngớn cực kỳ vô sỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.