DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 796

Quân Thư Ảnh theo bản năng giơ bàn tay đang nắm ngân châm ra bên

ngoài —— ngân châm này được ngâm trong cự độc*(chất vô cùng độc) chỉ
có Sở Phi Dương mới dám tại thời điểm y cầm ngân châm mà làm càn như
thế. Vạn nhất động tác lỗ mãng này của hắn khiến y mất lực đạo, mất chính
xác —— Quân Thư Ảnh không dám nghĩ thêm nữa, y trừng mắt nhìn,
chậm rãi nhắm mắt lại, mặc hắn hôn môi.

Mỗi lần đều như vậy, chọc giận y, rồi lại dung phương thức vừa ôn nhu

vừa kịch liệt đến trấn an.

Sở Phi Dương càng hôn càng sâu, hôn đến bản thân y đều có chút thở

không xong, Quân Thư Ảnh bị hắn gắt gao ôm lấy, muốn lui lại phía sau
thế nhưng lại bị hắn ép chặt, thân thể hơi nghiêng về sau có chút khó chịu,
lông mi nhắm chặt bỗng nhiên khinh động, bàn tay ở bên ngoài không biết
khi nào thì mất lực, mấy cây ngân châm nhẹ nhàng rơi xuống nền tuyết.

Đến khuya, trời lại nổi lên một trận đại tuyết, rõ ràng bên ngoài không

có trăng sao, nhưng vẫn trắng muốt sáng sủa.

Trong một gian phòng hảo hạng tinh xảo trên lầu hai, chỉ điểm một

ngọn đèn nhỏ bằng hạt đậu.

“A…” Một tiếng ngâm khẽ, ngón chân cân xứng kia mạnh mẽ co rụt lại,

khó chịu cọ xát hai cái xuống sang trướng.

“Phi Dương…” Thanh âm thanh lãnh nhẹ nhàng gọi, mang theo chút

khát cầu, nhưng không cách nào nói ra khỏi miệng.

“Bây giờ không được, nhẫn nại một chút nữa, ngoan.” Sở Phi Dương

nhẹ giọng dụ hống, hai tay đặt trên đầu gối khẽ run kia nhẹ vỗ về, chậm rãi
theo tiểu thối lần xuống dưới, nắm lấy hai cổ chân của đôi chân thon dài
quấn quanh thắt lưng mình, lại cầm lấy hạ thân của Quân Thư Ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.