Quân Thư Ảnh hừ hai tiếng, bưng tách trà lên uống một hơi cạn sạch.
Từ sáng sớm đến giờ chưa kịp nghỉ ngơi, quả thật rất khát.
Sở Phi Dương kiên nhẫn chờ y uống xong ba tách trà lớn, rốt cuộc thở
ra một hơi, sau khi buông tách trà, liền đi vài bước, đến bàn gỗ nhỏ bên cửa
sổ, ôm lấy hai tay, nâng nâng cằm nói: “Hiện tại có muốn nói gì đến hành
động ngày hôm nay của ngươi không.”
Quân Thư Ảnh không vui đáp: “Ta giúp ngươi cứu người, ngươi đã
không nói cảm tạ, còn dám chất vấn ta?”
Sở Phi Dương vỗ vỗ trán nói: “Ai,kế hoạch của ta vốn không phải như
vậy…”
“Kế hoạch của ngươi?” Quân Thư Ảnh mở to mắt, có chút không dám
tin nhìn hắn: “Sở đại hiệp ngươi trong lòng có kế hoạch kinh thiên động địa
gì, căn bản chưa từng nhắc qua với ta! Sao giờ lại hướng ta khởi binh vấn
tội?! Đúng, là ta tự tiện hành động, thì đã sao? Ngươi nghĩ muốn thảo phạt
cái gì cứ việc đến a!”
Sở Phi Dương thấy Quân Thư Ảnh căm tức trừng mắt dựng mày với
mình, có vẻ thực sự giận rồi. Hắn không nghĩ tới chuyện này lại khiến y
sinh khí như vậy, vội vàng thu hồi lại bộ dáng nhàn nhã khi nãy, tiến lên
phía trước muốn trấn an: “Ta biết ngươi trước giờ vẫn chán ghét việc của
Mai gia, ta chỉ không muốn để việc này làm phiền ngươi mà thôi….”
“Cút ngay!” Quân Thư Ảnh đẩy hắn ra, quay đầu nhìn thấy trên mặt bàn
có một tờ giấy, chính là tờ sáng nay mình đặt trên bàn Sở Phi Dương, y
chộp lấy, vo thành viên, ném vào người Sở Phi Dương: “Là ta nhiều
chuyện, ngươi nghĩ ta tiểu nhân đến vậy! Quân Thư Ảnh ta về sau nếu còn
xen vào chuyện của ngươi, ta liền theo họ ngươi.”
“Ngươi vốn đã theo họ ta rồi…” Sở Phi Dương nói thầm, kiên quyết giữ
lấy Quân Thư Ảnh không cho y đi, hắn biết nếu lúc này mà mặc kệ để