DƯƠNG THƯ MỊ ẢNH - Trang 919

loa nhìn lướt qua, liền khép lại sách giao lại cho Sở Phi Dương.

“Trong quyển sách này mỗi trang đều có một chữ “Giang”.” Quân Thư

Ảnh nói: “Không biết cùng Giang Tam có quan hệ gì hay không?”

Sở Phi Dương lại mở ra xem lại một lần nữa, quả nhiên. Một số là viết

trong bài thơ, một số lại viết trong góc, mỗi trang đều có.

“Chủ nhân tập thơ này không phải là yêu say đắm cái tên Giang Tam kia

đi?” Sở Phi Dương lúc này là thật sự kinh ngạc rồi: “Ta đã nghĩ trăm ngàn
lần là Giang Tam nhất định có âm mưu gì đó, chuyện này…cũng quá vượt
qua lẽ thường rồi.”

Quân Thư Ảnh trước mắt cũng hiện ra khuôn mặt của Giang Tam, khá

tán thành mà gật gật đầu: “Ân, quả rất khó lý giải a.”

“Nhị vị một mình tự tiện xông vào phòng ngủ của người khác, nhưng lại

có vẻ không coi mình là khách nhân a.” Một đạo thanh âm đột nhiên không
biết từ đâu vang lên.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh cảnh giác ngẩng đầu nhìn, căn

phòng rộng lớn nhìn không xót một thứ gì, ánh sáng dạ minh châu chiếu
sáng từng góc, nhưng không thấy có người xuất hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.