Sở Phi Dương buông tha cho việc tự xem xét bản thân, bước nhanh vài
bước đuổi kịp. Không dám tiếp tục trêu chọc y, yên lặng cùng y sóng vai
mà đi, không biết suy nghĩ gì.
Quân Thư Ảnh vài lần liếc mắt đánh giá Sở Phi Dương, trong bụng đem
người ta từ đầu đến chân bêu rếu n lần. Vừa tự đại, vừa thô tục, lại chẳng
lịch sự, đạo mạo án nhiên, bên ngoài tô vàng nạm ngọc!
Bất quá dù có tiếp tục hạ thấp Sở Phi Dương, trong lòng Quân Thư Ảnh
cũng không thể không thừa nhận, võ công của Sở Phi Dương so với mình
cao hơn không ít. Vô luận y có chăm chỉ cố gắng thế nào, mỗi lần nghĩ có
thể cùng Sở Phi Dương sóng vai, thì lại phát hiện vẫn còn kém một chút.
Nếu kém xa quá nhiều thì cũng chẳng nói làm gì, nếu vốn không phải
cùng một cấp độ, thì ngay cả tâm tư so sánh cũng chẳng có. Thế nhưng đây
chỉ là kém có một chút! Quân Thư Ảnh quả thực chỉ muốn cắn cho hắn một
nhát, vừa đố kỵ lại không cam lòng, Sở Phi Dương đáng ghét.
“Nghĩ cái gì vậy, tiếng nghiến răng thật lớn a.” Thanh âm Sở Phi Dương
khiến Quân Thư Ảnh đang trầm mê trong sự đố kị giật mình, tay cũng bị
cầm lên.
Quân Thư Ảnh không vùng ra. Thấy bàn tay nắm mình có chút thô ráp,
ngoài vết chai do luyện kiếm nhiều năm, còn vì phải làm việc nhà nữa.
Trái lại với tay của mình, tuy rằng vết chai khổ luyện binh khí thời niên
thiếu vẫn còn, nhưng bởi vì mấy năm gần đây chưa từng động đến kiếm,
mà chủ yếu là dùng ám khí, vết chai này từ lâu đã mờ đi.Mười ngón tay của
y lại còn không động đến nước, mỗi ngày đều được người ta hầu hạ đến nơi
đến chốn, hai bàn tay đang nắm nhau, khác biệt quả thật rõ ràng.
Cuối cùng trong lòng Quân Thư Ảnh cũng tìm ra một chút an ủi.